Diêm Lịch kìm nén sự run rẩy trong cơ thể, dòng máu đang dâng trào trong anh mách bảo anh hãy đến gần cô, ôm cô, có được cô!
Chưa từng có người nào, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, chưa từng có người nào có thể khiến cho anh sinh ra khát vọng muốn có được một cách khẩn cấp
như vậy.
Diệp Trăn là người đầu tiên và là người duy nhất.
Anh rất chắc chắn rằng sau này sẽ không có ai khiến cho anh sinh ra tình cảm như vậy.
Đây là duy nhất và cũng là độc nhất vô nhị.
Nếu bỏ lỡ thì máu của anh sẽ đóng băng, tình cảm của anh sẽ không có nơi nương tựa, anh sẽ biến thành một linh hồn nhàm chán.
Trước giờ Diêm Lịch luôn là người đàn ông có mục tiêu rõ ràng, anh đã quen
với việc đưa ra kế hoạch trước khi hành động, quen mưu tính sâu xa và
chưa bao giờ thất bại.
Diệp Trăn là mục tiêu cao nhất của anh.
—— Có được cô!
Anh đã không thể rút lui.
Diệp Trăn chỉ cảm thấy ánh mắt người đàn ông bên cạnh càng lúc càng trở nên
nguy hiểm, sâu trong đó có những cảm xúc mà cô không thể tìm tòi nghiên
cứu, cô tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh: “……Hả? Chẳng lẽ thiếu tướng quân lại sợ một người bình thường như tôi?”
“Sợ.” Người đàn ông nheo mắt, giọng nói khàn khàn, “Rất sợ.”
Diệp Trăn mỉm cười, nói: “Thiếu tướng quân thật biết nói đùa, anh giỏi như
vậy, có võ lực có trí tuệ, cho dù tôi có hơi thông minh thì ở trước mặt
thiếu tướng quân căn bản cũng không xứng.”
Diêm Lịch nhếch môi, cười như không cười.
Khuôn mặt của Diệp Trăn tràn đầy vẻ ngây thơ.
Diêm Lịch nói: “Cô có muốn chân chính cảm nhận được khoảng cách giữa người tiến hóa và người bình thường hay không?”
Diệp Trăn sửng sốt, nghi ngờ nhìn anh.
Người đàn ông đến gần hơn một bước, duỗi cánh tay rắn chắc cường tráng ra kéo Diệp Trăn vào trong ngực, sau đó khi Diệp Trăn còn chưa kịp phản ứng
thì anh đã ôm ngang bế cô lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh thả
người nhảy xuống từ vách núi cao dốc!
Diệp Trăn chỉ cảm thấy
tiếng gió gào thét bay nhanh qua bên tai, sợi tóc xõa trên má khiến cho
mặt cô đau rát, cô cố gắng mở to hai mắt nhưng không thể nhìn rõ cái gì, chỉ có thể giữ chặt bờ vai cường tráng của người đàn ông để tránh cho
mình bị anh ném ra ngoài, cũng may là sức cô đủ vững chắc, nếu không thì lúc này cô nhất định đã xấu hổ hét lên rồi, ngoài việc nắm tay người
đàn ông càng lúc càng chặt hơn, càng lúc càng dùng sức.
Giữa lúc rơi xuống, Diêm Lịch giẫm chân lên một tảng đá nhô cao trên vách núi, một lần lên xuống rồi lại rơi xuống đáy vực!
Khi Diệp Trăn vừa nhìn rõ xung quanh thì cô đã bị vách đá vừa cao vừa dốc bên dưới làm cho giật mình đến nỗi hai chân mềm nhũn!
Sự kích thích và trải nghiệm hiếm có khiến cho cô sợ hãi, lại không nỡ nhắm mắt.
Bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, cô ngẩng đầu,
nhìn thấy quai hàm lạnh lùng và cứng rắn của anh, yết hầu gợi cảm, bộ
quân phục màu đen dưới yết hầu có cúc tròn in chữ "Lịch".
…… Cười cô?
Biểu hiện của cô vốn đã rất tốt, nếu như đổi thành một người khác thì không
chừng đã bị dọa phát khóc! Diêm Lịch này đúng là thiếu tướng quân, phong cách lạnh lùng bá đạo, không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào.
Cô bĩu môi, nhìn sang chỗ khác.
Diêm Lịch lại cúi đầu nhìn cô.
Cô gái trong ngực gần như không có tí sức nặng nào, cô vừa gầy vừa nhỏ,
xương cốt nhỏ bé yếu ớt có thể nắm trong lòng bàn tay, hơi thở có mùi cỏ sạch sẽ, không ngửi thấy một chút mùi son phấn, một cô gái trong sạch
và non nớt như vậy lẽ ra chỉ là một cô gái bình thường không có gì kỳ
lạ, nên là một hạt bụi không chút thu hút nào nhưng lại có một hạt làm
cho linh hồn anh phấn khích nhảy nhót.
Anh chợt cúi đầu hôn lên vầng trán trắng nõn của cô gái.
Hơi tiếp xúc gần rồi tách ra.
Diệp Trăn ngạc nhiên mở to hai mắt: “…… Thiếu tướng quân?”
Diêm Lịch quét mắt nhìn xung quanh, chọn một thân cây nhô ra từ vách núi để
đáp xuống, anh dừng lại trên đó một cách nhanh chóng và vững chắc, sau
đó cúi đầu đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh chợt cảm thấy tâm trạng rất tốt, cúi đầu nhích lại gần cô hơn, “Diệp tiểu thư thật thông
minh, tôi còn tưởng cô sẽ không ngạc nhiên.”
Đôi môi mỏng của
người đàn ông lại chuẩn bị dán lên môi cô, Diệp Trăn nín thở, cô có thể
cảm nhận được sự xâm lược mạnh mẽ khi anh kề sát cô, cô giữ chặt áo trên vai người đàn ông, nghiêng đầu tránh né.
Anh nhìn thấy những sợi lông tơ dễ thương trên khuôn mặt trắng mịn của cô gái, lỗ tai nhỏ, dái tai non mềm.
Những mạch máu thật nhỏ màu xanh lam trên cái cổ trắng nõn.
“Thiếu tướng quân, chúng ta không hợp.”
Anh khinh thường nhướng mày, lạnh lùng nói: “Chẳng có gì không hợp.”
Diệp Trăn quay đầu lại nhìn anh, nói: “Tuổi không hợp.”
“Anh gần ba mươi rồi, còn lớn tuổi hơn anh trai tôi, năm nay tôi mới mười sáu tuổi!”
“…………”
“Trong mắt tôi, thiếu tướng quân và chú tôi là cùng một thế hệ.”
“…………Chú?”
“Xin lỗi, tôi không thích tình yêu già trẻ.”
"……………………”
……Tình yêu già trẻ???
Lần đầu tiên Diêm Lịch bị một người phụ nữ từ chối, lý do từ chối rất kỳ
lạ, cô chê anh quá già, không ngừng chê anh lớn tuổi hơn cô!
Nhưng rõ ràng anh còn chưa đến ba mươi tuổi, anh còn trẻ, rốt cuộc anh già ở chỗ nào?
Còn có chú quỷ quái gì đó, cho dù là bậc trên thì cũng chỉ là anh!
Anh tức giận đến nỗi trên trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, ánh
mắt đáng sợ! Nhưng khi nhìn vẻ mặt ngây thơ nghiêm túc của cô gái trong
lòng, anh thật sự không thể phản bác, đúng là anh lớn hơn cô mười ba
tuổi, cô gái mười sáu tuổi vẫn là tuổi xinh đẹp như hoa, nhưng anh đã
bước ra từ núi xác và biển lửa, đã sớm trải qua quá nhiều.
“Tôi không già như em nghĩ.”
“Nhưng anh thật sự rất lớn tuổi.”
“……”
Mấy ngày sau, vẻ mặt âm trầm u ám của Diêm Lịch vẫn không dịu xuống, phụ tá đi theo còn cho là thiếu tướng quân nhà mình bận việc quân sự, dù sao
cũng đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của Diêm Lịch, lạnh lùng thêm chút nữa cũng không sao, đương nhiên có rất nhiều lời mời bị từ chối, trong đó
có cả Thẩm gia.
Thẩm Khánh tự hiểu được, từ sau khi Diệp tiểu thư nói rõ rằng cô sẽ không hợp tác với bất kỳ ai đã làm tổn thương cô ấy,
Thẩm Khánh đã không đến bừa bãi, ngược lại còn cho người tặng quà, nhưng tiếc là bị trả về, bọn họ biết Diệp Trăn vẫn còn canh cánh trong lòng,
bên ngoài đã đoán được một chút, đã có người bắt đầu lan truyền rằng
Thẩm gia phái người bắt cóc Diệp tiểu thư, sôi nổi vui sướng khi người
gặp họa, hy vọng Diệp tiểu thư ngàn vạn lần đừng sớm hết tức giận, sau
đó nhân cơ hội này phát triển bản thân!
Thẩm gia rất lo lắng vì
việc này, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều thế gia để chuẩn bị thảo luận đối
sách, bọn họ rất giỏi ăn nói, trên danh nghĩa lớn là không thể để cho
một cô gái ở khu dân thường chi phối, uy hiếp bọn họ, bọn họ nên liên
kết với nhau, bảo trì địa vị của thế gia. Một khi tiền lệ này được thiết lập thì sau này nếu như có người noi theo, đến lúc đó sẽ không dễ xử
lý.
Các thế gia không cho là đúng, chẳng lẽ anh có thể tìm được
một người khác tinh thông văn tự cổ đại? Chẳng lẽ anh có thể chia sẻ văn tự của gia tộc? Đừng đùa giỡn và đánh lừa mọi người! Cho dù anh nói có
phần đúng, nhưng điều bọn họ muốn bây giờ chính là nâng cao năng lực,
sau đó thay thế Thẩm gia trở thành một trong ba gia tộc đứng nhất đế đô!
Bọn họ hợp tác với Diệp tiểu thư rất tốt, đã nếm trải rất nhiều ngon ngọt, ai còn thời gian để quan tâm những điều đó?
Dưới tình huống như vậy, Thẩm gia thật sự vô cùng tức giận, quả nhiên là
thấy lợi quên nghĩa, giữa các thế gia căn bản không có cái gọi là tình
nghĩa!
Khoảng thời gian này Thẩm Khánh càng khó khăn hơn.
Bởi vì anh là người đưa ra quyết định bắt cóc Diệp Trăn —— cứ cho rằng anh
là người duy nhất thành công trong kế hoạch bắt cóc Diệp Trăn của rất
nhiều người —— nhưng cuối cùng vẫn thất bại, nên bây giờ anh chỉ có thể
nhìn các thế gia khác dựa vào một vài câu văn tự cổ đại mới có được để
nâng cao thực lực, còn anh vẫn bị mắc kẹt ở điểm nghẽn không có chỗ tiến triển. Hơn nữa người trong gia tộc cũng âm thầm oán trách anh, chỉ vì
một mình anh mà tất cả bọn họ đều bị liên lụy! Ngay cả cha anh và các
trưởng bối cũng phê bình kín đáo rất nhiều, rõ ràng là trách anh làm
việc không tốt, làm cho mọi người rất thất vọng.
Vì vậy mà Thẩm
Khánh chỉ có thể cảm khái một lần nữa, Diệp Trăn quả nhiên là tâm cơ
thâm trầm, chỉ một quyết định đã khiến cho anh ở thế bị động.
Thẩm Lan rất lo lắng cho anh trai mình, nhiều lần nói bọn họ tự đi gặp Diệp
Trăn, giải thích lần trước là chuyện ngoài ý muốn, cô bảo cô đã nói
chuyện với Diệp Trăn vài câu, trông cô ấy không giống như loại người âm
hiểm, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng hôm nay Thẩm Khánh căn bản không thể tiếp cận Diệp Trăn, cho dù đi thì chỉ sợ cũng không gặp được người.
Thẩm Lan lại nói: “Hay là em nhờ thiếu tướng quân giúp đỡ? Thiếu tướng quân
và Diệp Trăn quen biết tương đối lâu, chắc cô ấy sẽ nghe anh ấy nói?”
Thẩm Khánh lắc đầu: “Lan Lan, em đừng nghĩ chuyện viển vông nữa, em cho rằng ai sẽ giúp chúng ta vào lúc này? Người ta không bỏ đá xuống giếng là đã nhân nghĩa rồi.”
Thẩm gia bọn họ có tư bản và địa vị, nhất thời
sẽ không lật đổ được, mặc dù có rất nhiều lời bàn tán ở đế đô nhưng
những người đó cũng không dám vô lễ trước mặt bọn họ, chỉ là sự thiếu
hụt sức mạnh được tích lũy dần dần từng chút một, sức mạnh của mọi người đều tăng lên, chỉ có bọn họ trì trệ không tiến triển, cho dù bây giờ có thực lực nhưng sau một thời gian dài, tự nhiên bọn họ sẽ bị bài trừ, bị cắn nuốt, đây mới là lúc đáng sợ nhất!
Thẩm Lan không chịu được, kiên trì muốn đi tìm Diêm Lịch, nhưng Diêm Lịch cũng không muốn gặp cô, sau khi bị ăn canh bế môn* vài lần, cô không khỏi đau lòng buồn bực, nghĩ tới anh rõ ràng là người lạnh nhạt lại có bộ dáng săn sóc với Diệp Trăn, trong lòng càng cảm
thấy hụt hẫng.
*canh bế môn: từ chối không cho khách vào nhà, nghĩa là Thẩm Lan bị anh Diêm đuổi khách.
Chẳng lẽ vì Diệp Trăn biết văn tự cổ đại?
Nên tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ, tâng bốc cô ấy.
Nếu như cô ấy không có văn tự cổ đại thì cô ấy sẽ chẳng là gì cả.
Đúng, Diệp Trăn không có văn tự cổ đại chẳng khác nào mất đi vũ khí sắc bén
trong tay, cô ấy không còn con át chủ bài là các gia tộc lớn thì cô ấy
sẽ trở thành miếng thịt mặc cho người xâu xé.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!