Cuộc đấu giá diễn ra vô cùng khốc liệt, có mấy lần con số tăng gấp đôi,
ba tấm thẻ gỗ lần lượt bị ba gia tộc lớn là Lý gia, Vương gia, Thẩm gia
lấy được, Diêm Lịch ngồi vững vàng, trong quá trình có giơ thẻ vài lần
rồi từ bỏ quyền đấu giá cuối cùng, tất cả mọi người nhìn thấy hành động
của anh, trong lòng đều thầm mắng một câu: Mưu mô giỏi!
Bọn họ
không ngốc, tất nhiên bọn họ có thể nhìn ra hành động này là do Diêm
Lịch đang thể hiện sự ưu ái của mình dành cho Diệp tiểu thư. Hành động
nhường bước này làm tăng giá không nói mà còn làm cho cô có thêm ba gia
tộc bảo vệ, càng cho thấy anh sẽ đứng về phía cô. Cũng thật là rộng
lượng, cơ hội như vậy mà nói nhường là nhường.
Đối mặt với cục diện này, trong lòng nhiều người đều có tính toán.
Nhưng so với những cách tính toán này, sắc mặt Thẩm Lan lại tái nhợt hơn nhiều.
Cô chỉ biết thiếu tướng quân từ trước đến nay vui mừng không lộ sắc mặt,
không gần nữ sắc lại bày tỏ thiện chí với một người phụ nữ? Chưa nói mời cô ấy đến phòng riêng ngồi chung mà còn công khai ủng hộ cô ấy trong
trường hợp như vậy!
Thẩm Lan rất ý thức được tầm quan trọng của
văn tự cổ đại đối với các thế gia, nhưng đồng thời, cô càng biết rõ hơn
người đàn ông mà cô thầm yêu là người như thế nào, Diêm Lịch quan tâm
đến văn tự cổ đại nhưng anh không phải là người sẽ tự làm mình chịu uất
ức khi đối phó với người khác vì lợi ích nào đó. Theo sự hiểu biết của
cô, cách làm bình thường nhất của Diêm Lịch là lấy hết toàn bộ ba tấm
thẻ gỗ, không chừa cho đối thủ dù chỉ là một chút cơ hội! Nhưng anh
không làm, chẳng những không làm mà còn giúp nâng giá sau đó chắp tay
nhường lại?
Sự khác thường như vậy làm người ta bất an, càng làm cho cô thấy hoảng sợ, giống như mất đi thứ gì đó khiến cho cô sợ hãi.
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, người Lý gia đưa cho bọn họ tấm thẻ gỗ mà
bọn họ đã giành được và nói với bọn họ, sau này bọn họ chỉ cần lấy tấm
thẻ gỗ này, sao chép văn tự cổ cần hỏi rồi giao cho nhà đấu giá bọn họ,
sau đó nhà đấu giá sẽ giao cho Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư trả lời xong sẽ dâng đáp án lên bằng cả hai tay. Cũng trấn an bọn họ rằng nếu như
không có sự cho phép thì nhà đấu giá Lý gia tuyệt đối sẽ không làm tổn
hại đến lợi ích của vị khách hàng nào.
Thẩm Khánh sờ thẻ gỗ, hai
chữ “Diệp gia” rất dễ thấy, bởi vì hoa văn điêu khắc dù mới tinh nhưng
vẫn có vẻ cổ kính, anh cầm trên tay vừa nhìn vừa nói: “Diệp tiểu thư
không đích thân ra mặt?”
Người Lý gia cười cười, nói: “Diệp tiểu
thư nói đây là việc nhỏ nên không cần cô ấy phải đích thân ra mặt, chỉ
cần các vị ghi những gì mình muốn biết vào trong sổ thì tự nhiên cô ấy
sẽ giải đáp từng cái một, như vậy vừa tiết kiệm thời gian và công sức
lại vừa bớt đi rất nhiều phiền phức.”
Thẩm Khánh nhướng mày, Thẩm Lan sợ hãi bởi sự tự tin và sức mạnh trong lời nói này!
Người Lý gia còn có việc phải làm nên không ở lại lâu, giải thích cẩn thận xong thì rời đi.
Cuối cùng Thẩm Lan cũng không nhẫn nại được nữa, cô khống chế cảm xúc đang
sắp mất bình tĩnh của mình, nói: “Anh, nếu như cuộc đấu giá đã kết thúc
thì chúng ta hãy đi chào hỏi thiếu tướng quân một cái đi?”
Thẩm Khánh đứng dậy, anh cũng đang có ý này, anh rất muốn gặp Diệp Trăn.
Hai anh em cùng nhau đi đến phòng riêng số 5 nơi Diêm Lịch đang ở, nhưng
bọn họ phát hiện có không ít người cùng đến với bọn họ, cho dù không lấy được thẻ gỗ thì vẫn có rất nhiều người từ thế gia đến đây, những người
này đều thuộc thế hệ trẻ, những người xuất sắc của gia tộc chỉ để nhìn
thấy Diệp tiểu thư —— nếu như cô nguyện ý bán đấu giá văn tự thì điều đó chứng minh cô không phải là người sẽ giữ cho riêng mình, là người có
thể bị tiền tài lay động, bọn họ còn sợ cô là người có đạo đức tốt,
không động lòng trước bất cứ điều gì, còn nếu như yêu tiền thì sẽ dễ
dàng hơn rất nhiều, bọn họ có rất nhiều tiền!
Ai lại không muốn
kết bạn với một người biết rất nhiều văn tự cổ đại? Ai mà không muốn
mượn sức cô? Không ai cả! Cho dù trong lòng có tính toán cái gì thì
ngoài mặt vẫn phải vui vẻ hoà thuận cười hì hì!
Đáng tiếc, rất nhiều người bọn họ đều bị vệ binh của Diêm Lịch chặn ở cửa: “Thật xin lỗi, Diệp tiểu thư không tiếp khách.”
Ở đây nhiều người như vậy, có ai mà bình thường không được vây quanh tâng bốc khi ra ngoài? Bây giờ đích thân đến cửa xin gặp lại còn bị từ chối?
Tôi chính là người của Vương gia, chị gái tôi là đệ nhất phu nhân, tôi còn lấy được thẻ gỗ nhưng cũng không thể gặp?
Không gặp, đều không gặp.
Nếu muốn sử dụng quyền lợi của thẻ gỗ thì vui lòng trực tiếp cầm câu hỏi
đến đây, Diệp tiểu thư chỉ có trách nhiệm phiên dịch một câu văn tự cổ
đại, còn những cái khác xin cứ tự nhiên, hơn nữa cô ấy đâu có nói là lấy được thẻ gỗ thì nhất định sẽ gặp bạn! Vậy nên mau đi nhanh đi!
Cô thật sự rất cứng rắn, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người!
Chứ đừng nói là thật đau mặt, tự đưa đến cửa cho người ta đánh bạch bạch.
Lại có người hỏi tại sao cô không gặp? Bọn họ không có ác ý, chỉ là ngưỡng mộ tài năng của cô thôi, gặp nhau thì làm sao?
Tiếng ồn ào ngoài cửa quá dữ dội, lần này phụ tá đi theo Diêm Lịch ra nói
chuyện: “Thật không dám giấu giếm, bởi vì có người quá ngưỡng mộ tài
năng của Diệp tiểu thư nên muốn dùng thủ đoạn hèn hạ để có được cô ấy,
Diệp tiểu thư đã bị sợ hãi không nhỏ vì chuyện này, không phải cô ấy
không muốn gặp mọi người mà cô ấy sợ hãi.”
…… Chết tiệt, kẻ nào
đáng ghét đến mức dám ra tay trước! Ra tay trước chưa tính mà con mẹ nó
còn không thành công? Thật là mất mặt!
Trong lúc nhất thời, tất
cả mọi người đều tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đều thử muốn thăm dò qua mắt đối phương xem là ai làm chuyện này? Tất nhiên những người có mặt ở đây đều là người thành tinh, thật sự không thể nhìn ra ai đã làm bằng cách
nhìn nhau như thế này.
Phụ tá nói: “Vì việc này mà tinh thần Diệp tiểu thư đã chịu kích thích, cho nên vì thân thể của Diệp tiểu thư, tôi chỉ có thể nói xin lỗi các vị.”
Thẩm Khánh nắm thẻ gỗ trong tay chặt hơn, trong lòng anh xẹt qua một tia khác thường, bất giác nhíu mày.
Thẩm Lan kéo kéo ống tay áo của Thẩm Khánh, Thẩm Khánh không đáp lại, cô
nhẫn nhịn, sau đó nhìn những người tụ tập ở đây đều là những thiên chi
kiêu tử*, bình thường bọn họ hay trò chuyện vui vẻ với cô, cũng từng lộ
ra ánh mắt ngạc nhiên cảm thán dành cho cô, nhưng mà giờ phút này, không có một người nào chú ý đến cô, Diệp tiểu thư còn chưa xuất hiện đã thu
hút sự chú ý của mọi người! —— Ngay cả anh cô cũng như thế.
*thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời, của cha mẹ
Sự chênh lệch như vậy khiến trong lòng Thẩm Lan rất khó chịu, không thoải mái.
Vương Lâm, một đệ tử của Vương gia nói: “Sức khỏe của Diệp tiểu thư bây giờ
như thế nào? Tôi biết một bác sĩ tâm lý giỏi nhất trong nước, tôi có thể mời đến chữa trị cho Diệp tiểu thư.”
Những người khác cũng sôi
nổi phụ họa, chỗ nào xảy ra chuyện cũng được nhưng tinh thần thì không
thể được! Tinh thần rối loạn quên mất văn tự cổ đại thì phải làm sao
đây? Lại hỏi có tra ra hung thủ là ai hay không? Nếu bắt được thì nhất
định phải trừng phạt nghiêm khắc!
Phụ tá vội vàng nói cảm ơn, từ
chối khéo léo nói đã mời bác sĩ đến xem xét, còn về hung thủ là ai thì
bất lực lắc đầu, không nói rõ mà chỉ nói: “Diệp tiểu thư nói cô ấy từ
chối hợp tác với một người đáng sợ như vậy.”
…… Gì? Từ chối hợp
tác? Thế thì tốt quá! Điều này hoàn toàn không cần tốn nhiều công sức đã giúp cho bọn họ trấn áp được gia tộc mạnh mẽ tiếp theo trong tương lai!
Đám người Vương Lâm đều đồng ý nói: “Hẳn là nên như vậy, tuyệt đối không thể dung thứ cho người nào đó mang lòng ác ý!”
Cuối cùng Thẩm Khánh cũng hiểu sự khác thường mà anh nhận thấy trước đó đến
từ đâu, hóa ra là ở chỗ này! Quả nhiên anh đã tự đưa mình đến cửa cho
người ta hung hăng tát một cái!
Diệp Trăn có thể nói ra những lời trước đó, lại sớm có mưu tính thả người của anh về thì đã cho thấy cô
tuyệt đối không phải là một người nhân từ nương tay, ngược lại cô là
người có tâm cơ kín đáo, quyết đoán thẳng thắn! Người như vậy sao có thể không so đo hiềm khích lúc trước coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra
mà dạy văn tự cổ đại cho anh? Bây giờ còn kích động những người này đối
phó anh bằng dăm ba câu!
Thẩm Khánh biết, các thế gia bọn họ cùng mặt nhưng tâm bất hòa, có rất nhiều thủ đoạn xấu xa trong bí mật, một
khi có cơ hội thì chắc chắn sẽ bị ăn mòn bởi sự cạnh tranh, cắn nuốt gần như không còn vận mệnh.
Diệp Trăn này hay, hay lắm! Quả nhiên đã tính toán từng bước một!
Diệp Trăn không thể tự đối phó với Thẩm gia nên chỉ có thể sử dụng biện pháp khác bằng cách khéo léo hơn.
Cô ngồi yên lặng, nghe tiếng nói chuyện vọng vào từ bên ngoài, nghiêng mắt nhìn người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh, anh ngồi ngay ngắn, bộ quân
phục chỉnh tề phác hoạ anh một cách tỉ mỉ, bàn tay dày rộng với khớp
xương rõ ràng cầm một tách trà men sứ lên, anh thong thả nhấp một ngụm,
có một sự kiêu ngạo và sang trọng khó tả trong khí chất lạnh lùng và
cứng rắn của anh.
Đương nhiên, điều khiến cô ngạc nhiên chính là
anh lại nguyện ý diễn cảnh này cùng cô, hơn nữa anh còn làm rất tốt, chỉ bằng vài câu nói đã khơi dậy một cuộc tranh chấp vô hình.
Diệp Trăn nói: “Thiếu tướng quân giúp tôi như thế, để báo đáp, nếu như anh có yêu cầu gì thì xin cứ việc hỏi.”
Diêm Lịch nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Xem như cô nợ tôi một lần.”
Diệp Trăn bất ngờ, nhướng mày.
Anh chợt nhếch khóe môi, hàm ý sâu xa: “Diệp Trăn, tôi sẽ không mua bán lỗ vốn, cô cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Diệp Trăn nói: “Ngoại trừ việc biết thêm mấy chữ thì những cái khác tôi thật sự không có, nếu như thiếu tướng quân ra điều kiện rất cao thì tôi cũng có quyền từ chối.”
Diêm Lịch lại cười: “Yên tâm đi, đối với cô mà nói không phải là việc khó.”
Không biết tại sao mà Diệp Trăn bỗng cảm thấy sau lưng chợt lạnh, giống như
có thứ gì đó đang treo trên đỉnh đầu, có thể rơi xuống và nuốt chửng cô
bất cứ lúc nào, “Đến lúc đó lại nói.”
Diêm Lịch không tỏ ý kiến, đứng dậy: “Nếu giải quyết xong rồi thì chúng ta cũng nên đi.”
Diệp Trăn và Diêm Lịch cùng nhau đi ra ngoài, những người chờ bên ngoài hầu
như đã tản hết, dù sao bọn họ cũng muốn giữ thể diện, người ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, bọn họ cũng không thể làm ra hành động dán ở cửa,
đương nhiên cũng không quên phái người canh gác ở đó, không nhìn thấy
mặt chẳng lẽ cũng không thể tìm hiểu tin tức à?
Vậy nên khi Diệp
Trăn và Diêm Lịch bước ra, các thế gia đều nghe thấy tin tức, đương
nhiên Thẩm Khánh cũng nghe thấy, lúc trước anh muốn gặp Diệp Trăn nhưng
bây giờ anh lại do dự, anh không chắc cơ hội này có phải là do cô gái đó sắp xếp hay không, huống chi bên cạnh cô còn có Diêm Lịch, chẳng lẽ
Diêm Lịch sẽ tốt bụng không nói cho cô biết Thẩm gia đã xuống tay với
cô? Anh không thể tùy tiện xuất hiện trước mặt cô.
Mà khi anh còn đang do dự thì Thẩm Lan đã bước ra ngoài trước, cô gặp được Diêm Lịch
và Diệp Trăn trong hành lang, cô nhìn hai người sóng vai đi tới, người
đàn ông có dáng người thon dài, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ là đi đối diện
thôi mà cũng đã mang đến một luồng khí mạnh mẽ khiến cho người ta không
thể nào chống lại! Còn cô gái nhỏ gầy bên cạnh anh cũng mặc bộ quần áo
màu đen giống như anh, áo sơ mi và quần tây đơn giản, tóc đen buộc cao,
không trang điểm, sạch sẽ tự nhiên, đôi mắt đen trong veo cực kỳ sáng
ngời, khác với bộ dáng xám xịt trong ảnh chụp, cô trở nên tươi tắn và
khác biệt, ít nhất sẽ không khiến mọi người coi thường cô chỉ vì cô mặc
quần áo rẻ tiền……
Nhưng chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên mà trong
lòng Thẩm Lan đã có rất nhiều suy nghĩ, nhưng đây không phải là điều
khiến cô ngạc nhiên nhất, điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là dáng vẻ rất tự nhiên và bình tĩnh của cô gái khi đi bên cạnh Diêm Lịch, trong
mắt cô ấy không có chút do dự hay mập mờ, không có ngại ngùng hay căng
thẳng, đương nhiên cũng không có sợ hãi hay sợ sệt…… Ngay cả cô khi đối
mặt với Diêm Lịch cũng không khỏi căng thẳng và thận trọng chứ đừng nói
đến những người khác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!