Diệp tiểu thư muốn sống ở thị trấn Diệp gia? Mặc dù cô không chọn sống ở một khu làm cho người ta bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường, dù sao đó cũng là lâu đài được xây dựng cho cô bởi những người yêu quý
cô, và nó thật sự tốt hơn khu 69.
Thế gia và chính phủ đều nghĩ
nếu như cô muốn sống thì cứ sống đi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, bọn họ quan tâm đến tấm thẻ gỗ mười ngày bán đấu giá một lần kia
hơn, hơn nữa nơi đó cách thành phố Sao không xa, bọn họ còn phái người
bảo vệ cẩn thận xung quanh cô, để cô không lọt khỏi tầm mắt, lái xe bay
đến đó càng tiện hơn.
Diệp tiểu thư muốn chiêu mộ quân đội riêng? Cả người tiến hóa lẫn người bình thường?
Thật là người chị lớn ngốc nghếch có tiền không có chỗ sử dụng, phải biết
rằng một khi chiêu mộ quân đội riêng thì cô sẽ phụ trách kế sinh nhai
của tất cả mọi người, người tiến hóa tốt xấu gì cũng có thể làm việc,
còn người bình thường có thể làm gì? Ăn cơm trắng à? Đương nhiên cũng
không sao, dù sao không phải tiêu tiền của bọn họ, cô muốn làm việc
thiện thì cứ để cô làm, lúc gặp phải việc lớn, cô sẽ hối hận khi phí
công nuôi một đám người bình thường mà đối ngoại không thể ra chiến
trường, đối nội không thể nghiên cứu khoa học.
Thị trấn Diệp gia
ngày càng lớn? Biến thành thành phố Diệp! Hầu hết người bình thường ở
thành phố Sao đều chuyển qua đó, khu dân thường bên kia bỏ trống rất
nhiều, nghe nói vài gia đình có một hai người tiến hóa cũng đi.
Tất nhiên, điều này bất ngờ mà cũng không bất ngờ, dù sao thanh danh Diệp
tiểu thư đối xử tốt với người bình thường đã sớm truyền ra từ lâu, cô là người tốt đầu tiên chiêu mộ người bình thường làm quân đội riêng nên
việc nhận được sự ủng hộ của người bình thường là điều không thể tránh
khỏi. Thân phận người bình thường vốn đã xấu hổ, bọn họ đều là người
tham sống sợ chết, bây giờ có người sẵn sàng tiếp nhận nhóm dân thường,
giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ cho đất nước, đó cũng coi như
là chuyện tốt.
Diệp tiểu thư muốn nghiên cứu? Còn thành lập viện
nghiên cứu và tiến hành nghiên cứu với người thường? Điều này buồn cười
muốn rụng răng.
Một người bình thường có thể nghiên cứu ra cái gì?
Đầu óc và trí thông minh của bọn họ đều chưa phát triển đến mức tốt nhất,
giống như một lũ ngốc chơi với công nghệ cao, nhìn một cái còn tưởng
mình đang nghiên cứu? Đừng nằm mơ!
Cái gì? Diệp tiểu thư nghiên
cứu ra một thứ đen sì gọi là xe tăng gì đó, một đại bác là nổ cho con
nhện mặt đen vỡ tan thành huyết tương? Mơ đi!
Không chỉ vậy, nghe nói Diệp tiểu thư còn nghiên cứu ra một loại súng cầm tay, người thường nào cũng có thể sử dụng, ít sức cũng có thể sử dụng! Nếu như luyện tập
chính xác thì còn có thể đánh bất ngờ vây bắt người tiến hóa! Bây giờ
bọn họ có sức mạnh, ngoại trừ một vạn mét vuông thiếu tướng quân cho lúc trước thì bọn họ còn dám tự vào núi khai hoang, phúc lợi ở đó rất tốt,
nếu như bọn họ bị thương qua đời trong lúc làm nhiệm vụ thì bọn họ không chỉ được nhận tiền trợ cấp mà Diệp tiểu thư còn hứa sẽ chăm sóc người
nhà cho bọn họ, giúp các quân nhân loại bỏ nỗi lo trong tương lai, khiến bọn họ làm việc chăm chỉ hơn.
……Thật hay giả?
Đương nhiên là thật.
Chưa hết đâu, Diệp tiểu thư còn suy xét đến việc dân cư quá nhiều, lương thực không đủ dùng nên đã nghiên cứu ra phương pháp canh tác không cần đất, hiện giờ toàn bộ thành phố Diệp đều thiết lập nhà kính, các nhà kho chứa đầy thực phẩm và rau quả!
*Ở ngoài gọi là phương pháp thủy canh, mọi người lên gg tìm hiểu nhé.
Thế giới này thiếu gì nhất? Vật tư.
Tại sao lại thiếu vật tư? Còn không phải do đất đai không hợp để trồng trọt hay sao, nhưng bây giờ lại có phương pháp canh tác không cần đất? Còn
thành công tạo ra giống lương thực!
Không chỉ người bình thường
phát điên mà ngay cả thế gia và chính phủ cũng kinh động, ào ào phái
người đi tìm hiểu xem có phải thật hay không.
Nhưng khi bọn họ ở
trên trời nhìn thấy từng khu nhà kính, trong lòng bọn họ đã tin hơn một
nửa. Vừa vào thành phố, bọn họ đã nhìn thấy con đường lát đá xanh, dọc
theo mái nhà gỗ của những ngôi nhà đá là các cây ăn quả to lớn treo bên
đường, nước mương trong vắt lóng lánh, bọn trẻ hái trái cây rửa sạch
dưới mương, cắn vào miệng ăn, trên mặt không giấu được sức sống và sự
thỏa mãn, từ khi nào mà người thường lại có vẻ mặt như vậy? Thật là
khiến người ta ngạc nhiên cảm thán!
Tất nhiên, khi nhìn thấy rau
xanh và hoa quả trong nhà kính, điều đó đã không thể hình dung bằng sự
ngạc nhiên và cảm thán được nữa.
Mới trải qua bao lâu? Hai năm mà thôi! Một Diệp tiểu thư, một người bình thường lại tạo ra sự thay đổi
lớn như vậy trong thị trấn rừng nhỏ! Cho dù có để bọn họ đến thì chỉ sợ
cũng không thể làm tốt giống như ngày hôm nay……
Diệp tiểu thư thật sự không phải người tiến hóa bị ẩn giấu trong đám người bình thường đấy chứ?
Các thám tử từ các gia tộc đến đó đã ghi chép những gì mắt thấy tai nghe ở
thành phố Diệp về báo cáo, sau đó khiến cho toàn bộ tầng lớp xã hội
thượng lưu bị chấn động!
Thẩm Lan là người bị sốc nhất, dù có thế nào cô cũng không nghĩ tới, cùng lắm chỉ là một cô bé bình thường trốn
trong núi sâu rừng già, sao có thể đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy?
Thẩm Lan biết Diệp Trăn bán rất nhiều văn tự cổ đại, cô ấy có tiền có
tài nguyên, nuôi quân đội riêng cũng không thành vấn đề, sau đó lại
truyền ra tin tức như vậy, thật ra cô cũng không để vào mắt, dù sao cô
ấy có tiền, muốn làm gì thật sự không khó. Nhưng hôm nay cô ấy đã nghĩ
ra phương pháp trồng trọt không dùng đất có thể giải quyết tình trạng
thiếu vật tư trên toàn thế giới! Thiên phú và sự xuất sắc như vậy không
thể làm cho cô xem nhẹ cô ấy!
Cho dù sự thật ngay trước mắt thì
Thẩm Lan vẫn cảm thấy không dám tin, sao Diệp Trăn có thể làm được? Sao
cô ấy có thể? Không phải cô ấy là người bình thường hay sao? Tại sao lại xuất sắc như vậy? Đó là một sức mạnh lớn đến nỗi cô không cần nhìn lên
cũng cảm thấy mình bị áp chế sâu sắc, rõ ràng cô mới là người tiến hóa
não bộ, cô đã rất nỗ lực để cải thiện cuộc sống cho mọi người, nhưng tại sao cô lại không bằng một người bình thường?
Đương nhiên, đó
cũng là do Diêm Lịch không hề giấu giếm việc mình tiếp cận Diệp Trăn, kể từ sau vụ Diệp Trăn trúng độc, có ai ở đế đô mà không biết trái tim
thiếu tướng quân thuộc về Diệp tiểu thư? Anh không quan tâm xuất thân
thấp kém của cô, không quan tâm cô là người bình thường, mặc cho người
ngoài có nói gì thì mỗi khi có thời gian, anh đều đến gặp Diệp Trăn.
Ở thành phố Diệp, có rất nhiều người đã nhìn thấy bóng dáng thiếu tướng quân.
Cô càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng xấu hổ, cuối cùng nằm gục xuống bàn khóc thảm thiết.
Trong một khoảnh khắc, thậm chí cô còn nghĩ tại sao lúc trước Diệp Trăn không chết đi? Nếu như cô ấy chết thì sẽ không có những chuyện như bây giờ.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn là cô sẽ không bị gia tộc xa lánh, thân là phú thương giàu có nhất đế quốc mà bây giờ lại ngang hàng với một
Trương gia lập nghiệp xuất thân từ gia tộc hạng ba! Càng ngày càng có
nhiều người coi thường bọn họ, nhóm chị em đã từng xem cô như Thiên Lôi
sai đâu đánh đó cũng phớt lờ cô, cô vốn nên được nhiều người ủng hộ mà
bây giờ lại trở thành trò cười cho mọi người!
“Em đừng khóc nữa.” Thẩm Khánh ngồi bên cạnh cô, “Anh đã sớm bảo em phải dành nhiều thời
gian cho việc nghiên cứu hơn nhưng em không nghe, hôm nay có tiệc ở đây
ngày mai có thảm đỏ ở kia, cả ngày chơi đùa với đám tiểu thư công tử. Dù em có là người tiến hóa nhưng nếu như em không chăm chỉ, không nỗ lực,
không chủ động phát huy tài năng của mình thì em sẽ không khác gì người
bình thường, cuối cùng bây giờ mới hối hận vì mình không thể đuổi kịp
người khác?”
Thẩm Lan nói: “Em thật sự đã cố gắng hết sức, nhưng em không thể……”
Thẩm Khánh cười lắc đầu: “Anh nghe nói từ sau khi Diệp Trăn thành lập phòng
thí nghiệm, cô ấy đã sống và ăn ở trong đó, lúc đầu cô ấy không biết gì, vì tiếp thu chậm nên đã dành nhiều thời gian để ghi nhớ, sau này khi
bắt đầu, ngày nào cô ấy cũng bận rộn đến mức quên cả ăn, không ngủ được
nhiều, thậm chí có lần cô ấy còn ngất xỉu vì không ăn cơm trong một thời gian dài, thiếu tướng quân không thể đứng yên nhìn nên đã chuẩn bị một
chuyên gia dinh dưỡng giám sát cô ấy ăn uống. Nhưng dù vậy thì một khi
cô ấy có cảm hứng và tiến bộ, bất kể có nói cái gì cô ấy cũng không
nghe, cô ấy thật sự đam mê nghiên cứu, cô ấy mới là người chăm chỉ thật
sự, nếu không, chỉ dựa vào hai năm thì làm sao thành phố Diệp có thể
tiến bộ nhanh như vậy? Lan Lan, còn em đã làm gì?”
Thẩm Lan cũng nghiên cứu, đúng giờ thì đến phòng thí nghiệm, đúng giờ thì về nhà.
Cô là người tiến hóa não bộ nhưng cô cũng là đại tiểu thư Thẩm gia, một
tiểu thư nổi tiếng ở đế đô, cô sẽ làm rất nhiều việc giống như một tiểu
thư nổi tiếng, đánh bài, cưỡi ngựa, đi thảm đỏ, xe bay, vui chơi, tụ tập bạn bè……
Thẩm Khánh nói: “Mặc dù Thẩm gia chúng ta đã kết thù với Diệp Trăn nhưng không thể phủ nhận là cô ấy ưu tú hơn em.”
Thẩm Lan lại suy sụp òa khóc, Thẩm Khánh nhìn một hồi rồi ra ngoài.
Có một số việc phải tự mình suy nghĩ cẩn thận.
Thật ra anh có hơi hối hận vì lúc trước đã không phát hiện ra việc cha anh
sẽ giết Diệp Trăn sớm hơn, còn lợi dụng Thẩm Lan gặp Diệp Trăn, bước đầu tiên là hạ độc “Sống mơ màng” lên người Thẩm Lan, Thẩm Lan không sao vì cô biết giải dược, nhưng Diệp Trăn lại suýt chết. Nếu như cô ấy thật sự chết thì Thẩm gia sẽ không có hôm nay, vẫn sẽ là nhà giàu nhất đế quốc, quyền thế ngập trời; nhưng điều tồi tệ là Diệp Trăn không chết, chính
mắt anh nhìn thấy những người xung quanh vốn kém hơn mình phát triển
lên, bất kể là gia thế hay sức mạnh, anh đều không thể làm được gì.
Lúc trước bọn họ có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng sau này càng đối, bọn họ
càng cố gắng hết sức, chưa kể sự ghét bỏ và đối nghịch trong tối ngoài
sáng của người đàn ông lạnh lùng và cứng rắn Diêm Lịch, để rồi giờ đây,
Thẩm gia đã không còn như xưa.
Cha anh giận đến mức đổ bệnh mấy
lần, nói tại sao lúc trước Diệp Trăn uống thuốc mà không chết, để lại
mối họa như vậy làm ông nhất định phải chấn chỉnh gia tộc, tuyệt đối
không thể để Thẩm gia suy tàn trong thế hệ bọn họ; lại cảm thán nói Thẩm gia nuôi nhiều phòng thí nghiệm mà tại sao không hữu ích bằng một cái
của Diệp Trăn?
Thẩm Khánh biết cha mình không cam lòng, anh cũng căm giận nhưng tiếc là đến hôm nay, bọn họ đã không thể xoay chuyển trời đất.
Bây giờ trong toàn bộ đế quốc, thậm chí cả những quốc gia khác, có ai không muốn phương pháp canh tác không cần đất của Diệp Trăn?
Cô là khát vọng của lòng người, là phước lành của tất cả mọi người!
Làm thế nào mà một cô gái bình thường đến từ khu 69 có thể phát triển đến trình độ hôm nay?
Điều đó không chỉ làm mọi người ngạc nhiên cảm thán mà đó còn là một kỳ tích!
Mà bên kia, Diêm Lịch đã quen với việc ôm cô gái ngủ quên trong phòng thí
nghiệm về phòng ngủ, hai năm trôi qua, cô gái nhỏ gầy đã cao thêm một
cái đầu, ngũ quan non nớt nảy nở trưởng thành hơn, một cô bé đã từng
không thu hút trở thành một thiếu nữ cao lớn xinh đẹp, chỉ là cô vẫn gầy yếu như ngày nào, trọng lượng trong lòng anh không chênh lệch bao
nhiêu.
Anh đặt cô lên giường, đầu ngón tay mân mê gương mặt trắng nõn của cô gái, khi cô nhắm mắt ngủ, cô có vẻ yên tĩnh và ngoan ngoãn
hiếm thấy, không giống như bình thường, con ngươi lành lạnh và tĩnh mịch luôn có thể khiến người ta xem nhẹ tuổi của cô, cũng rất hiếm khi nhìn
thấy nét mặt ngoan ngoãn như vậy từ trên mặt Diệp Trăn.
Diêm Lịch biết, Diệp Trăn chưa bao giờ là một cô gái ngoan, cô có tham vọng, có
toan tính, có mưu lược, cô biết xem xét thời thế, thủ đoạn phi thường.
Và tất cả những điều này đều làm cho anh mê muội.
Nhìn cô gái đang yên tĩnh ngủ, người đàn ông cúi đầu muốn hôn lên trán cô,
nhưng vừa định chạm vào thì cô gái đang ngủ khẽ nghiêng đầu.
Môi
anh rơi vào khoảng không, anh cong môi cười, tiện thể vùi đầu vào cần cổ mềm mại của cô gái, trầm giọng nói: “Diệp tiểu thư, mấy ngày nữa em sẽ
tròn 18 tuổi, có thể yêu đương rồi.”
Diệp Trăn xoay người, còn
chưa lăn xa thì cánh tay cường tráng của người đàn ông đã ôm lấy eo cô,
cô vùi đầu trong chăn, lẩm bẩm nói: “Nhưng em không thích yêu đương với
ông chú.”
Diêm Lịch hừ một tiếng, nhéo mạnh vào vành tai cô gái: “Anh đã bảo bao nhiêu lần rồi, anh không già!”
Diệp Trăn thong thả nói: “Ồ.”
Diêm Lịch: “Trăn Trăn, chẳng lẽ em muốn dùng xong thì ném?”
Diệp Trăn mở mắt ra, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của người
đàn ông, cô cười nhướng mày nói: “Thiếu tướng quân nói vậy là sai rồi,
chúng ta giao dịch công bằng, không lừa già dối trẻ.”
Mấy năm
nay, bởi vì Diêm Lịch đã biết tất cả các văn tự trong《 Thiên Tự Văn 》,
lại tìm được vài trang giấy tàn của mấy chương《 Đạo Đức Kinh 》nên sức
mạnh tiến bộ vượt bậc, không quá ba người trong đế quốc có thể chiến đấu với anh! Thực lực và uy vọng của anh tăng vọt, Diêm gia cũng theo đó mà tiến bộ vượt bậc, tình thế giống như hổ dữ xông thẳng lên phía trước,
nghiễm nhiên trở thành thế gia đứng đầu!
Tất nhiên, anh đã bỏ ra
không ít công sức cho nghiên cứu của Diệp Trăn, giúp Diệp Trăn tránh
khỏi rất nhiều sai lầm oan ức, chẳng hạn như Diệp Trăn đã biết nguyên lý chế tạo xe bay, biết về các loại vũ khí khác nhau trong thế giới này
như pháo.
Bọn họ hợp tác với nhau, có được nhau sớm hơn.
Diêm Lịch đột nhiên nắm cái cằm xinh xắn của cô gái, đôi mắt đen hơi híp
lại, môi mỏng khẽ nhếch: “Diệp tiểu thư, chẳng lẽ em thật sự cho rằng
bởi vì em biết văn tự cổ đại nên mới có thể khiến cho anh thỏa hiệp với
em?”
Diệp Trăn mở to mắt nhìn anh, nói: “Vậy mục đích của thiếu tướng quân là gì?”
Diêm Lịch: “……”
Anh hiếm khi im lặng: “Cứ giả vờ cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!