Edit: At_Thiên Thiên Phương Niệm Thu có một người em gái song sinh, bọn họ là một nửa của nhau, cùng nhau rời khỏi bụng mẹ, cùng nhau đi vào thế giới này. Giữa song bào thai dường như có một chút cảm ứng cảm ứng. Khi em gái khóc, anh trai cũng khóc. Khi người anh khóc, em gái cũng sẽ khóc theo. Khi hai đứa trẻ bắt đầu từ từ cảm nhận được thế giới này, chúng sẽ vô cùng tò mò về nhau. Em gái thích gặm chân anh trai, anh trai lại thích mút mặt em gái, hai đứa chính là đồ chơi tốt nhất của nhau. Sau ngày xảy ra chuyện, Phương Niệm Thu có chút cáu kỉnh, bởi vì cậu bé tìm khắp nhà đều không thấy em gái mình đâu. Cậu không vui hỏi, em gái chạy đi đâu rồi. Ông nội nói, ba mẹ dẫn em gái đi bệnh viện khám bệnh, sẽ trở về nhanh thôi. Kết quả bọn họ không trở về nữa. Khi đó Phương Niệm Thu vừa mới nhận biết được một chút, thích nhất là được ba ôm bế lên cao, thích nhất được ngửi mùi dầu gội thoang thoảng trên người mẹ, thích nhất chơi trò đẩy đẩy nhau với em gái, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện. Cậu không rõ vì sao ba mẹ không bao giờ quay về nữa, vì sao cậu làm cách nào cũng không tìm được em gái mình. Trong lòng cậu còn chưa có khái niệm của cái chết. Ông nội cố kìm nén sự đau lòng, bịa ra cho Phương Niệm Thu nghe một câu truyện cổ tích. Ông kể cho Phương Niệm Thu, em gái con là tiểu tiên nữ trên trời, hiện tại tiên nữ phải bay về bầu trời rồi, còn ba mẹ cần phải ở lại trên trời chăm sóc em. “Ông gọi bọn họ quay về đi! Con muốn gặp ba! Con muốn gặp mẹ! Con muốn em gái! Ông bảo em gái mau về nhà đi!” Tiểu Thu la khóc nói.
“Bầu trời cách chúng ta quá mức xa xôi, bọn họ cũng muốn trở về, nhưng cần phải đi một đường vô cùng dài.” Ông ôm Phương Niệm Thu lẩm bẩm nói nhỏ, “Ba mẹ ở đang chăm sóc em gái trên đường về rồi, ông với Tiểu Thu cùng chờ bọn họ được không?” Hai ông cháu còn chưa kịp hết bi thương, trong nhà lại xảy ra chuyện, Phương Niệm Thu đi theo ông bị điều xuống nông thôn. Khi phải rời khỏi môi trường thân thuộc đó, Phương Niệm Thu gào khóc, cho dù ông dỗ như thế nào cũng không nín. Không phải cậu khóc vì sắp phải từ bỏ cuộc sống sung túc, trong lòng trẻ con còn chưa có khái niệm này. Cậu chỉ cảm thấy, nếu bọn họ không canh giữ ở nhà, đó là nhà của ba, là nhà của mẹ, là nhà em gái, cũng là nhà của Tiểu Thu và ông nội, nếu như lúc ba mẹ trở về, không tìm được bọn họ thì sao? Cậu mơ hồ cảm thấy, ba mẹ có lẽ sẽ không trở lại nữa. Không, em gái là tiểu tiên nữ, tiên nữ biết phép thuật, em gái nhất định sẽ tìm được mình, ba mẹ cũng sẽ trở về. Tiểu Thu lúc nhỏ nghĩ như vậy. Những ngày tháng bị điều xuống cũng không tốt, nhưng cũng không quá khổ, dù sao người trong thôn đều rất thuần phác. Tiểu Thu không còn căn phòng lớn sáng ngời, không còn sữa mạch nha thơm thơm, không còn quần áo kiểu mới xinh đẹp, không còn cái hộp nhỏ hình vuông có thể phát nhạc…… Nhưng là, chỉ cần ba mẹ và em gái có thể trở về, Tiểu Thu sẽ không quan tâm đến mấy thứ đó đâu. Tiểu Thu đợi ròng rã ngày qua ngày. Mỗi một ngày đều quá mức dài lâu đối với một đứa bé còn nhỏ tuổi như cậu. Ba ơi, vì sao ba còn không có trở lại, con sắp không nhớ nổi dáng vẻ của ba nữa. Mẹ ơi, mẹ phải chăm sóc em gái vất vả, con hiểu mà, nhưng con nhớ mẹ lắm. Em gái à, em có thể để ba mẹ trở về thăm anh một chút không?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!