Nhan Tấn Vân cũng mắc phải sai lầm của chủ nghĩa kinh nghiệm.
Trước kia lúc cậu làm nhiệm vụ, mỗi lần đều có được cốt truyện đầu tiên, cho nên có thể sắp xếp các mối quan hệ của nhân vật một cách thuận lợi. Không giống lần này, cậu biến thành một đứa trẻ, nguyên thân cũng không biết mình còn có một người cậu, cậu không tìm được tin tức liên quan từ trong trí nhớ, nên đã cho rằng cái gọi là “quan hệ anh em bà con” là do Vu Thận bịa ra để tìm cậu.
Ai mà ngờ được, cậu ruột là có thật, anh họ cũng có thật!
Tống Bác Duyên đã xem Vu Thận là người nhà, bởi vậy cũng không mặt vạch trần thân phận của Vu Thận trước mặt đội trưởng Lương. Chứ chắc chắn không phải bởi vì em họ không nhận ra chính, cảm thấy quá mất mặt, mới không nói ra tình hình thực tế! Tóm lại, cứ để mọi người nghĩ lầm Vu Thận cũng là anh họ Tiểu Thu đi. Đội trưởng Lương đặc biệt chuẩn bị bọn họ một cái phòng trống, để cho bọn họ có thể tâm sự chuyện trong lòng. Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại có ba người bọn họ, Tống Bác Duyên nhìn Nhan Tấn Vân rõ ràng là càng thân cận với Vu Thận hơn, mới vẻ mặt xấu hổ mà nói: “Tiểu Thu à, em không nhớ rõ anh sao? Anh là anh Đại Đầu của em đây!”
Nhan Tấn Vân: “!!!”
Đây rốt cuộc là ai vậy! Chẳng lẽ anh ta không phải là tuỳ tùng mà Vu Thận tìm sao! Anh Đại Đầu là cái quỷ gì thế!
Tống Bác Duyên thật ra cũng không trách Nhan Tấn Vân, lúc bọn họ xa nhau, em họ vừa mới học được nói chuyện thôi, chỉ chớp mắt đã qua đi bao nhiêu, em họ nhận không ra anh cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Tống Bác Duyên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Nhan Tấn Vân, bởi vì em ấy lớn lên giống cô anh như đúc. Nhà anh có ảnh chụp của cô, từ lúc trăm ngày cho đến tận đến ảnh cưới, chứa đầy cả hai bộ album! Ông nội Tống Bác Duyên, cũng là ông ngoại Nhan Tấn Vân, cứ có thời gian là lại lật xem album.
Vu Thận nhéo nhéo tay Nhan Tấn Vân. Đây là đang ám chỉ Nhan Tấn Vân, Tống Bác Duyên thật sự là anh họ cậu.
May mà Nhan Tấn Vân phản ứng nhanh, lập tức bày ra biểu tình sững sờ, chỉ vào Vu Thận nói: “Cái kia…… Thật ra em không có một chút ký ức nào, lúc nãy thấy cậu ấy lớn tầm tuổi em, nên nghĩ rằng cậu ấy là anh. Anh lớn hơn em rất nhiều!”
“Bởi vì mãi về sau ông nội mới có mẹ em, khi ông hơn bốn mươi tuổi mới sinh ra cô.” Tống Bác Duyên nói.
“Vậy cậu là ai? Cậu không phải anh mình sao?” Nhan Tấn Vân ra vẻ tò mò mà nhìn về phía Vu Thận.
Vu Thận hiển nhiên là một người không thích nói chuyện. Tống Bác Duyên biết tiểu sư đệ cổ quái, tiếp nhận Nhan Tấn Vân câu hỏi, tận tâm mà giải thích: “Đây là Vu Thận. Em gọi cậu ấy là anh cũng được. Cậu ấy học sinh của ba anh, là một thiên tài, cũng giống em vậy, một thần đồng nhí. Ha ha, thảo nào các em hợp nhau như vậy, đây là thần đồng hút thần đồng nha!” Nếu không thì thật sự không nói rõ được, rõ ràng Tiểu Thu và Vu Thận là lần đầu tiên gặp mặt, hai đứa sao có thể nhất kiến chung tình được?
Úi không, sao mà nhất kiến như cố được?
Tống Bác Duyên nói kỹ càng tỉ mỉ quan hệ của Tống gia và Phương gia, cũng kể nỗi nhớ của họ mấy năm nay đối với Nhan Tấn Vân. Làm họ hàng gần còn sót lại Nhan Tấn Vân, Tống Bác Duyên chân thành mà đề nghĩ, muốn đón Nhan Tấn Vân đến Tống gia sống cùng bọn họ.
Nhan Tấn Vân do dự một chút, cậu cũng không sợ người Tống gia lừa bán cậu, dù sao Vu Thận có thể đi theo tới, đã thể hiện Tống gia tuyệt đối không có vấn đề, chỉ là cậu nghĩ tới mấy người học sinh thanh niên trí thức của mình. Cậu nói: “Phải đi ngay hay sao ạ? Có thể chờ em thêm hai ngày không. Bây giờ em còn có mấy học sinh, dù sao cũng phải thu xếp ổn thoả cho bọn họ, xong rồi em đi cùng mọi người.”
“Không vấn đề gì, đúng lúc anh cũng có việc, cần ở lại bên thêm mấy ngày.” Tống Bác Duyên cười nói. Anh là người Tống gia đầu tiên về nước, tuy rằng sau khi về nước xong đã lập tức đặt mua bất động sản ở thủ đô, nhưng bởi vì trường hợp của ba anh tương đối đặc biệt, về nước có chút khó khăn, lúc này vẫn còn bị bắt ở lại nước ngoài. Ông nội anh thật ra cũng không bị hạn chế gì, bản thân ông cũng gấp gáp muốn về nước, nhưng bởi vì thân thể ông không tốt, cả nhà quyết định chờ thu xếp xong hết tất cả trong nước rồi đón ông về sau. Bởi vậy, trước mắt người Tống gia đang ở trong nước tính ra cũng chỉ có một nửa, Tống Bác Duyên là một người, Vu Thận tính là nửa người. Tống Bác Duyên không cần dẫn Nhan Tấn Vân đi gặp ai, vừa lúc lại phát hiện cơ hội làm ăn ở bên này, cho nên có thể ở lại đây lâu hơn một chút.
Tống Bác Duyên là doanh nhân. Vì cái gì anh có mặt mũi như vậy, không chỉ có thể thuận lợi tìm được Nhan Tấn Vân, trên đường còn có lãnh đạo giúp anh chứng minh thân phận? Đương nhiên là bởi vì anh có rất nhiều cống hiến, anh bày tỏ, bằng lòng giúp trong xưởng đồ sứ sắp bị đóng cửa trong huyện kia tìm kiếm nguồn tiêu thụ. Đây là nhà máy lớn nhất trong huyện, đã từng trải qua huy hoàng, nhưng hiện tại lại không ra hình dạng gì, mấy năm nay chịu khổ, đã vài tháng không phát được tiền lương. Lãnh đạo huyện lúc đang coi Tống Bác Duyên như rơm rạ cứu mạng vậy!
Nhan Tấn Vân nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười cười với Tống Bác Duyên.
Sự tình quyết định như vậy. Biết được Tống Bác Duyên và Vu Thận muốn ở trong thôn ở thêm chút thời gian, đội trưởng Lương liền bảo vợ đi thu dọn phòng. Nhan Tấn Vân vội nói: “Chỉ cần thu dọn một gian cho anh họ cháu ở. Vu Thận ở cùng cháu là được.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!