Từ Ngộ hưng phấn đến ngay cả màu nóng trong người đều kêu gào run rẩy.
Chỉ cần cô đáp ứng, mặc kệ kết quả như nào, quan hệ của hai người đều sẽ
tiến thêm một bước. Từ Ngộ không thèm để ý kết quả, cô chỉ chăm chú vào
quá trình, niềm vui mà cô có được khi những người lớn ghê tởm đó phát
hiện ra mối quan hệ hỗn loạn mà cô đã tạo ra. Có đủ loạn hay không? Hài
lòng không?
Từ Ngộ vui mừng đến kém chút nữa biểu lộ ra trước mặt Trần Phóng.
Nhưng cô vẫn làm biểu hiện như lộ ra một điểm lo nghĩ: " Đến nhà anh sao? Nhưng mà chúng ta....."
Không chờ cô nói xong, Trần Phóng xoay người rời đi, không thèm quay lại nhìn xem cô có đuổi theo hay không?
Từ Ngộ đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, lập tức đi theo anh. Lúc đầu
cô còn có chút lo lắng ba mẹ Trần Phóng hay không vẫn đang ở nhà, nhưng
khi nhìn thấy biểu hiện Trần Phóng liền an tâm, anh rõ ràng muốn làm
chút gì đó. Anh đã hỏi cô có muốn về nhà cùng mình hay không, vậy nhất
định trong nhà không có người. Trần Phóng còn không sợ, cô sợ gì chứ?
Giờ khắc này Từ Ngộ cảm nhận được sự kích thích mà Từ Thỉnh Lâm theo
đuổi—vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Làm việc lén lút lại sợ bị phát hiện, càng kích thích càng đạt được nhiều khoái cảm. Đạo đức,
pháp luật là cái thứ gì chứ? Ba nhìn xem, con gái ba có bao nhiêu lợi
hại nha?
Từ Ngộ tăng nhanh bước chân theo đuổi Trần Phóng, đổi vẻ mặt lo lắng nhìn về phía anh: " Hôm nay ở trường học em không nhìn thấy anh, vết thương trên mặt anh từ đâu mà có, đã xảy ra truyện gì?
Anh..anh đánh nhau sao?"
"Sợ?" Bước chân Trần Phóng vẫn nhanh như cũ bước về phía trước.
Trần Phóng rốt cuộc dừng bước. Anh cúi đầu nhìn Từ Ngộ, cô cau mày, lo lắng nhìn lại anh.
Trần Phóng thu hồi ánh mắt, không nói tiếp, anh ngược lại muốn nhìn kỹ một
chút, Từ Ngộ ở trong hồ lô muốn làm cái gì. Từ ngày chạm mặt nhau trong
phòng thiết bị cô như có như không quyến rũ anh, đến sự quan tâm giả tạo ngày hôm nay, cô còn có thể biểu hiện được sự vô tư đến mức nào?
Từ Ngộ theo anh xuyên qua một con đường nhỏ chật chội, hai bên là tường
cao, trên tường đầy rẫy những hình vẽ xấu xí nguệch ngoạc do đám trẻ con tiện tay vẽ lên. Nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, đây có lẽ là khoảnh khắc
thuần chân* nhất của con người.
*Thuần chân: thuần khiết, chân thật.
Gần cuối ngõ nhỏ, không còn bức tường vây chắn, lộ ra toàn cảnh tiểu khu.
Thay vì nói là tiểu khu, còn không bằng nói mấy căn nhà ở đây gộp lại
thành khu sinh hoạt tập thể càng đúng hơn. Nơi đây so với căn nhà Từ Ngộ đang ở thì càng cũ nát hơn, chí ít dưới lầu nhà cô không tản ra mùi
nước cống bẩn thỉu ô nhiễm.
Bọn họ đi vào tòa nhà có ánh sáng yếu nhất, không có đi lên cầu thang, vì nhà Trần Phóng ở lầu một.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ đơn giản, không như bên ngoài, trong phòng
không lộn xộn giống như Từ Ngộ tưởng tượng, cách bài trí của ngôi nhà cổ ở Long Thành dường như chỉ toàn đồ đạc bằng gỗ cùng sàn lát gạch, chậc
nhìn vậy mà bài trí có phần hơi giống với nhà Từ Ngộ.
Trong nhà
không có người, Từ Ngộ mặc dù đoán được, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra. Cô
không muốn trò chơi còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!