Eo thiếu nữ lần đầu tiên bị một bàn tay xa lạ lại còn là người khác giới sờ đến, bởi vì thường xuyên đánh bóng, ngón tay anh chai sần, cảm giác
khác thường trên da thịt càng rõ ràng, giống như sỏi đá đang ma sát bên
hông thịt mềm mại. Loại cảm giác này....thật khiến người ta chán ghét.
Từ Ngộ muốn đẩy anh ra, ngay cả cánh tay cơ hồ đều phát run. Thế nhưng,
cô chịu đựng cảm giác ghê tởm ấy, kế hoạch chưa thành, không thể thất
bại vì một chuyện cỏn con này được.
Cô sửng sốt rất lâu, trái tim đồng thời ùm ùm kịch liệt nhảy lên rất lâu, chỉ có cô biết, nó vì cái gì mà trở nên như vậy.
Đáp ứng anh, đáp ứng sự trêu đùa ngả ngớn của anh, cô mới chân chính từ
biệt quá khứ của bản thân, đi lên con đường u ám không ánh sáng, càng
thể quay đầu lại. Cộ sợ hãi, đồng thời càng hy vọng.
Hóa ra đây
chính là cảm giác tội lỗi sa đọa sao? Quả nhiên so với việc bị quy củ gò ép thì việc này càng khiến người ta vui sướng.
Từ Ngộ cúi đầu,
thu lại vẻ ưu tư suy nghĩ trên khuôn mặt. Cô sợ bị Trần Phóng nhìn ra "
mưu đồ" của cô, vị vậy làm bộ hình dáng thẹn thùng sợ hãi.
Trần Phóng đứng trước người cô, sống lưng thẳng tắp cúi xuống, Từ Ngộ im lặng quá lâu, lâu đến anh bắt đầu không nhịn được.
Phòng tắm không gian hẹp nhỏ, không có cửa sổ hô hấp hai người đều trở nên
nặng nề, hai thân thể cơ hồ áp sát nhau, lại không cảm nhận được một tia ôn tình.
Trần Phóng xuy một tiếng, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Tay anh từ trong vạt áo cô rút ra, chân vừa mới bước bước đầu tiên, giây kế tiếp, vạt áo bị một đạo lực kéo lại.
Động tác anh không khỏi khựng lại.
"Em thật sự rất thích anh..." Sau lưng truyền tới giọng nói ủy khuất của thiếu nữ, có chút giống làm nũng.
Trần Phóng quay đầu nhìn cô, đem khuôn mặt ửng hồng của cô thu vào đáy mắt,
đột nhiên bàn tay anh di chuyển nắm lấy cổ tay đang níu vạt áo mình kia. Cổ tay Từ Ngộ nhỏ nhắn, không hề cảm nhận được một độ thịt nào.
Anh gần như kéo Từ Ngộ đi, mang cô về phòng ngủ.
Rèm cửa sổ bị gió nhẹ nhàng nâng lên, Từ Ngộ bị Trần Phóng đẩy ngã lên giường.
Giường anh cũng không mềm, một giây kia ngã xuống, Từ Ngộ có chút đau. Trong
lúc hỗn loạn cô mở mắt nhìn Trần Phóng, anh đứng trước giường, nhìn cô
từ trên xuống dưới, một bên giơ tay cởi bỏ đi áo của mình. Eo anh lộ ra
trước mắt, khác với cái nhìn vội vã trong phòng thiết bị lần trước, Từ
Ngộ lần này quang minh chánh đại, ánh mắt không che đậy nhìn chằm chằm
vào thân hình trần truồng của anh.
Chúng ta còn trẻ, chúng ta
cái gì cũng không có, chúng ta chỉ có một thân thể trần trụi, ngay cả
sinh mạng cũng không thuộc về chúng ta.
Từ Ngộ nằm trên chiếc
giường xa lạ, thân thể dần dần thả lỏng, cô nhìn thân hình có chút gầy
của Trần Phóng sau khi cởi áo, trước mắt thân hình này cô không thích
lắm, nhưng lại chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận điều xảy ra kế tiếp.
Không phải chỉ là làm tính thôi sao? Cô muốn cảm nhận một chút những thứ
người trường thành che giấu sau lớp vỏ bọc, say mê cảm giác lén lút làm
loại chuyện kia, tột cùng có cái gì tốt? Tại sao phải thẹn thùng khi
nhắc tới nó, người ta nói rằng tình yêu tồn tại hoàn toàn vì nó.
Mình giải thích câu cuối một chút, ý của tác giả " nó" ở đây là chỉ tình
dục, mình phải mất cả buổi chiều để hiểu được câu cuối này, tác giả rút
gọn câu quá hoặc là do mình dùng phiên bản quick translator mới lên
không quen. " Tại sao nó bị xấu hổ mở miệng, phản kêu tình yêu thành
toàn nó tồn tại." Đây là câu khi mình chưa chuyển ngữ.
Làm sao tình yêu có thể trở thành lý do cho mọi hành động sai trái kinh tởm của con người?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!