mình đổi từ xưởng thành phòng làm việc nhé, chả hiểu nghĩ gì ghi xưởng nữa=((
_ Phòng làm việc của Nhất Bác_
"Anh ấy làm cái quái gì ở đây?
Chẳng phải anh ấy bảo có một cuộc khẩn sao? May mà mình cũng nhanh trí chui vào phòng làm việc!" Nhất Bác lẩm bẩm một mình, trong khi đang cố gắng bình tĩnh khi tiếng mở khóa ngày càng nhỏ đi....
Chết tiệt!
Gần lắm rồi!
Nhưng bây giờ thì sao?
Chắc anh ấy chỉ đi lấy rồi cá nhân rồi quay lại cuộc họp. Sau đó, cậu nghe thấy Tiêu Chiến đang nói chuyện điện thoại với ai đó, chắc là tên soạn nhạc kia, cuộc gọi đã xác nhận những gì cậu nghĩ:
"Đừng lo lắng Chí Quang, không ai biết chỗ này cả, kể cả cha tôi luôn. Tôi mới chỉ nói với cậu và bạn trai thôi.
Này này, bình tĩnh, đừng có hét ầm ĩ như vậy!
Gì? Đương nhiên người đầu tiên biết chuyện này là cậu, mà tụi này mới xác nhận quan hệ cách đây nửa tiếng!
Tôi đang quay lại khách sạn để lấy quần áo, tài liệu, máy tính và một vài thứ khác nữa, ừm, mày thấy đó, nên tôi định gọi cho cậu.
Chưa, tôi chưa ăn, mới uống cà phê thôi... hmm, một loại cà phê rất đặc biệt, tôi nghĩ cậu cũng nên thử một lần."
Nhất Bác bắt đầu đắm chìm trong hạnh phúc khi nghe Tiêu Chiến nói "bạn trai".
Nhưng hạnh phúc ấy nhanh chóng bị dập tắt khi cậu nghe anh tiếp tục nói chuyện:
"Một mình cậu đến đây là được rồi, nhanh một chút, tôi đã bảo là không có thời gian rồi.
Được rồi, tôi gửi địa chỉ cho cậu rồi, qua đây đi.
Dù sao thì, có lẽ ngũ cốc với sữa vào lúc này là ổn rồi. À còn nữa, trên đường thì giúp tôi một bữa ăn nhẹ và một chút đồ ăn cho thú cưng, tôi cần mua một ít thức ăn cho vị cứu tinh của tôi. Không, đó không phải tên bạn trai tôi, ha ha, Tiểu Tinh là con mèo của tôi, không đúng, chính xác là con mèo đó là của chủ căn nhà này. (mình quyết định để con mèo tên Tiểu Tinh chứ để Cứu tinh kiểu gì ý, nhưng ai có gợi ý hay hơn cho tên mèo thì gợi ý giúp mình nha)
Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi cậu đến đây, còn bây giờ cậu nhanh chân lên, tôi đang rất vội, cậu biết đấy, có thể cha tôi yêu cầu họp online với ông ấy qua video."
Đệt!
Giờ cả Hạ Chí Quang cũng sẽ ở đây!
Bình tĩnh nào Nhất Bác, chắc họ sẽ dùng bữa rồi rời đi nhanh thôi, vì Tiêu Chiến vẫn còn có cuộc họp!
Sau đó mày có thể đi ngay lập tức!
May mắn thay, phòng làm việc của Nhất Bác có hệ thống cách âm nên dù hai người kia đang ăn vui vẻ ngon lành thế nào thì cũng không thể nghe được tiếng bụng Nhất Bác kêu đói Cậu thực sự đói, nhất là lúc này, khi nghe tiếng suýt xoa của họ đang thưởng thức dùng bữa, một sườn heo được nhà soạn nhạc mua từ một cửa hang ven đường, món tủ của Nhất Bác...
Gì đây, không phải Tiêu Chiến bảo mua ngũ cốc với sữa là được à?!
Cốc cà phê kia thực sự ngon tuyệt, nhưng dạ dày của anh ấy đã quen với việc lửng bụng sau khi uống cà phê, nếu không nó sẽ kêu gào phản đối.
Trời, hy vọng anh ấy không cần phải đi vệ sinh, ít nhất là đến khi kẻ đột nhập – người chủ nhà này rời đi!
"Mmm, Chí Quang, món ngon trong những món ngon tôi từng ăn! Hay là tình yêu có thể khiến tôi không bao giờ cảm thấy ăn đủ?
Nó có hương vị của thiên đường, mmm!
Hơn nữa, thay đổi này khá hợp ý tôi, tôi thích cảm giác như này, với một người bạn trong phòng bếp nhỏ, không phải trong nhà hang sang trọng với mấy người chỉ biết nịnh nọt tôi hay những người phụ nữ muốn khai thác lợi ích kinh tế từ tôi." Tiêu Chiến nói, ánh nhìn đầy thất vọng về phía cánh cửa phòng làm việc đã khóa trái. Nhất Bác tự nhủ rằng may mà cậu không dọn phòng trước khi Tiêu Chiến đến, và nhặt được một quả chuối ăn dở, có vẻ hơi đen... nhưng mà mọi người biết đấy: một miếng khi đói bằng một gói khi no. Cậu chưa bao giờ ăn một quả chuối nào ngon đến như thế, nhất là trong tình trạng đói meo. Một viên kẹo nhỏ có dấu hiệu chảy nước cũng được tìm thấy trên bàn và lon nước ngọt uống dở đã kịp ngăn chặn cơn đói của cậu
Ngay sau khi xong việc, và hai người kia sẽ ra ngoài, Nhất Bác sẽ chạy thẳng đến cửa hàng của chú Lý và ăn sườn heo đến khi nào no thì thôi, cậu định như vậy. Nhưng hiện tại, lúc này mọi thứ có vẻ khá ổn ...
Đó là mới chỉ là những gì cậu nghĩ...
"Thôi nào Chiến Chiến, nói cho tôi biết đi! Cậu định chơi qua đường hay nghiêm túc đấy?" nhà soạn nhạc vừa lầm bầm, trong miệng còn đầy ứ sườn heo "Không, không phải đùa giỡn gì hết, nhưng thực sự tôi không có thời gian. Tôi đã muộn họp rồi. Thậm chí còn không có thời gian chăm Tinh Tinh, nhìn nó kia kìa! Nước dãi của nó sắp rớt xuống sàn rồi! Tôi định sẽ cho nó ăn những miếng thịt này, tuy không biết mèo không ăn được gì, và tôi không muốn nó bị ốm, và lạy chúa, cấm cậu gϊếŧ đấy"
"Tôi rất muốn ai đó nhìn tôi như Tinh Tinh nhìn mấy miếng sườn này đấy, ha ha." Chí Quang cười.
Giọng của Tiêu Chiến ngày càng to dần, có vẻ như anh ấy đang ra khỏi bếp, chắc là sắp ra ngoài:
"Nghe này, Quang Quang, tôi có ý này, cậu sẽ chờ ở đây cho đến khi tôi đi họp về, chăm sóc Tinh Tinh giùm, cho cô nhóc đó ăn bằng mấy cái túi thức ăn mà tôi nhờ cậu mua ý, uống nước nữa.
Tiện thể tìm xung quang xem có cái gì để cho con mèo này đi vệ sinh được không. Tôi không biết phải chăm mèo như nào, nhưng tôi hy vọng nó luôn vui vẻ, vì tôi nợ nó rất nhiều! Tinh Tinh đã xuất hiện đúng lúc để tao thoát khỏi cái người đàn bà điên dính người đó!
Không, không, không phải thế! Để hôn mũi, ha, ha!
Tôi sẽ kể cho cậu sau, giờ tôi thực sự phải đi!
Tạm biệt, chăm sóc Tinh Tinh cho cẩn thận, khoảng 2,3 tiếng nữa tôi sẽ xong việc."
Nhất Bác hẳn sẽ cười, cố tưởng tượng khuôn mặt sững sờ ngơ ngác của Chí Quang trước một tràng dài của Tiêu Chiến, nhưng cậu không có tâm trạng để cười.
Elsa, con mèo của cậu, Nhất Bác thầm nghĩ vừa nghiến răng nghiến lợi... con mèo chết dẫm kia, được đối xử như bà hoàng, trong khi thằng chủ của mày thì đang bị nhốt đây này!
Hai hoặc ba tiếng nữa, hoặc thậm chí có thể lâu hơn, chết tiệt! Ba tiếng trôi qua rồi mà Tiêu Chiến vẫn chưa về, Nhất Bác đã trốn trong phòng quá lâu, cậu cần phải đi vệ sinh!
Cậu đánh liều mà hé cửa xem tình hình bên ngoài: Hạ Chí Quang đang ngồi trên ghế dài, viết nguệch ngoạch trên giấy, có lẽ anh ta đang sáng tác bài hát hay cái gì đó tương tự như vậy.
Hẳn là sẽ ok hơn nếu anh ta đeo thêm một cái tai nghe, Nhất Bác có thể làm bất cứ việc gì mà không xuất hiện trong tầm mắt của nhà soạn nhạc
Nhưng sau một lúc, Hạ Chí Quang lại ngủ quên trên ghế, kế hoạch rời khỏi phòng để vào nhà tắm của Nhất Bác đổ bể!
Quá nguy hiểm khi đi ngang qua một người đang ngủ, mặc dù anh ta vẫn đang đeo tai nghe!
Cậu phải làm thế nào để cái tên phiền phức Chí Quang rời khỏi phòng khách và đi vào trong bếp?
Cúi xuống nhìn vào cái laser mà cậu mua cho Elsa vài tuần trước... Cậu mở he hé cửa và bắt đầu dụ con mèo của mình bằng cách chiếu tia laser đỏ lên tường và thảm
Đột nhiên cậu dừng điểm đỏ trên người Chí Quang một thoáng, nhưng chừng đó là quá đủ để thu hút sự chú ý của con mèo. Ngay lập tức con mèo vồ ngay lấy điểm đỏ trên người Chí Quang, cậu đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mất đà ngã xuống nền nhà. Hét lên trong kinh hoàng và đầy đau đớn, Hạ Chí Quang gần như phát khóc khi cố gắng gỡ móng của con mèo ra khỏi người mình.
Bằng cách nào đó, nhà soạn nhạc đã gỡ được con mèo ra khỏi người mình, xách cổ nó lên, mắng té tát:
"Cái đồ điên này, mua cho mày rồi cho mày ăn, cưng mày lên tận trời xong mày làm gì tao thế hả? Tao không muốn động vào mày vì Chiến Chiến không cho, nếu không vì Tiêu Chiến thì tao đã đá mày ra khỏi đây từ lâu rồi nghe chưa?" "Xin lỗi Elsa, tao hứa sẽ bù đắp cho mày, nhưng tao thực sự rất cần mày giúp đỡ! Và xin lỗi nạn nhân vì đột nhiên bị tấn công, nhưng nó không vô ích! Còn bây giờ, hãy ra khỏi chỗ này nhanh lên, tôi cần phải vào nhà tắm, sắp ra quần rồi, tôi còn không biết mình còn có thể nén lại đến bao giờ!" Nhất Bác nghiến răng chịu đựng
Cuối cùng thì kế hoạch của Nhất Bác cũng thành công, Chí Quang rời đi rồi!
Nhưng không phải vào nhà bếp, mà là nhà tắm!
Này này!
Nhất Bác chạy trong im lặng nhanh nhất có thể, vào bếp, túm lấy con mèo. Cậu nhốt Elsa vào trong khe giữa tường và mấy khúc gỗ, vì biết thừa rằng nó sẽ kêu lên. Nhất Bác không có thời gian quay trở lại phòng làm việc của mình, nhưng cậu vẫn kịp trốn đằng sau cái ghế dài đúng lúc Hạ Chí Quang bước ra từ phòng tắm May mắn thay Elsa lại giúp hắn lần nữa, bằng cách thu hút sự chú ý của Hạ Chí Quang bằng tiếng kêu gào thảm thiết của nó.
Hạ Chí Quang rốt cuộc cũng đi vào nhà bếp, Nhất Bác cuối cùng cũng có thể đi vệ sinh.
Phù!!!
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày đi vệ sinh là một việc thoải mái như thế nào! Cậu cũng không dám xả nước vì nó sẽ phát ra tiếng. Thế nên cậu phải lặng lẽ xả nước nhẹ ở labo rồi đổ vào bồn cầu!
Và bây giờ còn một chuyện khó khăn hơn, cậu định quay về phòng làm việc của mình kiểu gì? Nhất Bác cẩn thận văn khóa cửa mở hé xem bên ngoài nhưng,...
Đ.*.T!!!
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn
Cái quái g..?!
Không phải anh ta vừa đi vệ sinh à?
Nhất Bác không có thời gian để nghĩ, cậu gấp rút nhảy vào trong bồn tắm, trốn đằng sau tấm màn, trong khi bên ngoài Chí Quang lẩm bẩm rằng mình vừa nghe thấy tiếng nước. May quá!
Không đủ thời gian để Nhất Bác biến mất khỏi đó và thay thế Elsa vào trong bồn tắm, trước khi nghĩ đến chuyển vui chơi ở New York! Hạ Chí Quang bắt đầu.. ờ... và Nhất Bác, đang ở ngay cạnh anh ta cách nhau một tấm màn phải ngồi ngửi "mùi thơm" của Hạ Chí Quang! Lạy chúa, anh ta vừa ăn sườn lợn, không phải đậu Mexico!
Nhanh trí, bồn tắm vẫn còn nước, cậu ngâm mình trong đó để không phải ngửi cái mùi kia!!! (pha xử lí đi vào lòng đất quá:)))))
Cậu thậm chí sau đó còn không nhớ mình làm thế nào để về phòng làm việc của mình, cậu còn chẳng quan tâm có một vệt nước dài kéo lê từ phòng tắm về phòng cậu có thể tố cáo cậu. Dù sao thì, Vương Nhất Bác giờ đây đã an toàn!
Không khác gì đi làm gián điệp, lại còn trốn trong ngôi nhà của chính mình, nghẹt thở đến từng phút... nhưng an toàn là trên hết Nhất Bác tự thầm chúc mừng bản thân đã sáng suốt khi dùng Elsa làm tấm chắn. Cậu cởϊ qυầи áo ướt, lau tóc; cơ thể run lên vì lạnh, một đống lông mèo dính trên người cậu cũng chẳng quan tâm. Năng lượng xót lại trong cơ thể đủ để cậu lê lết nằm lên chiếc ghế sofa nhỏ, bắt đầu hắt hơi.
Tuyệt vời, giờ cậu đã cảm lạnh. Đồng nghĩa với việc không được hôn, hay đi hẹn hò với Tiêu Chiến!
Tiêu Chiến!
Tiêu Chiến!
Có nên nói cho anh ấy sự thật không?
Nhưng anh ấy sẽ nghĩ như thế nào về cậu?
Anh ấy sẽ còn tiếp tục hẹn hò với mình chứ?
Không, không còn cơ hội nào nữa, không một ai thích kẻ nói dối cả?
Tiêu Chiến sẽ không chỉ không muốn hẹn hò với cậu nữa, chắc chắn còn ghê tởm và ghét bỏ Nhất Bác!
Không, cậu không thể nói sự thật... không phải lúc này!
Cậu tự nhận thức rằng bất kỳ lời nói dối nào cũng sẽ bị bóc trần, và lúc đó mọi thứ sẽ kết thúc, nhưng cậu muốn nhiều hơn là những xúc cảm tuyệt vời đầy hạnh phúc vào sáng nay. Cậu muốn hơn nữa, tình yêu của Tiêu Chiến!
Và rồi nó sẽ kết thúc...
Tiêu Chiến đã về nhà được vài tiếng rồi, nhưng ông bạn của anh ấy thì chẳng chịu đi. Anh ấy còn đề nghị Chí Quang qua đêm đầu tiên ở nhà mới, uống một chút rượu và kể cho anh ta nghe những gì đã xảy ra trong cả ngày hôm nay
Vương Nhất Bác nhận ra rằng giờ cậu không còn cơ hội để chuồn đi! Cậu sẽ có thể phải ngủ qua đêm trên chiếc sofa bé nhỏ đầy lạnh lẽo... Và tồi tệ hơn, cậu sẽ phải nghe tiếng cười khúc khích đầy ngọt nào của Tiêu Chiến, nhưng không phải với cậu mà là người khác!
Đúng thế, cậu biết Hạ Chí Quang đối với Tiêu Chiến không có gì ngoài mối quan hệ bạn thân, và điều đó vô cùng bình thường nếu họ thân thiết với nhau. Nhưng Nhất Bác vẫn không thể khiến bản thân không ngừng ghen tị, kể cả thỉnh thoảng Tiêu Chiến vẫn đùa với Hạ Chí Quang "Yêu cậu lắm Quang Quang" Nhất Bác nghĩ rằng hai người họ sẽ say như chết nếu cứ tiếp tục uống như thế này.... Họ sẽ say quắc cần câu và chẳng biết trời đất gì, cậu sẽ tận dụng lúc đó và rời khỏi căn hộ
"Tôi không say, hahaha!
Cậu... hức. hức, say rồi!", Tiêu Chiến nất cụt, dễ thương quá
"Cậu nói cái gì, Chiến Chiến?
Cậu là người có tựu lượng thấp nhất mà tôi từng biết, hahaha!
Chúng ta đều say cả rồi, nhưng cậu còn say hơn tôi!" nhà soạn nhạc lè nhè
"Vớ vẩn!
Mấy người lừa dối tôi thật đáng chết!
Hức, hức, chơi cái này không?
Chúng ta sẽ đứng một chân ngắm trần nhà, ai ngã xuống xuống trước sẽ thua!
T.H.U.A!
Người thắng sẽ viết lên trán người kia!
Hức, hức, xin lỗi, hình như tôi lại nấc rồi!" Tiêu Chiến lèo nhèo đầy dễ thương, cùng với một chút trầm ổn trong cuống họng
Nhất Bác bị dày vò giữa sự đáng yêu của bạn trai lúc say rượu và ghen tuông khi anh có những hành động thân mật với Hạ Chí Quang. Nhưng cậu lại càng lo lắng hơn khi nhớ lại lời của Tiêu Chiến nói lúc say mèm: Anh không thích kẻ nói dối. Khi sự yên tĩnh bao trùm khắp ngôi nhà, Nhất Bác chắc chắn rằng hai người kia đã chìm trong giấc ngủ, cậu cẩn thận mở khóa cửa, chuẩn bị rời đi
Không muốn mọi người bị đánh thức, cậu nhón chân rón rén đi ra từ phòng mình, trông rất buồn cười lại có chút đáng yêu
Hạ Chí Quang nằm lăn lóc trên sàn đã trải thảm, trên trán dính đầy nhưng vết mực đen. Còn Tiêu Chiến nằm trên ghế dài, một chân một tay buông thõng xuống đất
Tuy rất lén lút nhưng Nhất Bác vẫn nhẹ nhàng nhấc chân tay Tiêu Chiến, để anh nằm gọn gàng trên chiếc ghế dài, dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại rồi hôn nhẹ lên trán anh trước khi rời khỏi đây.
-----------
mọi người ơi, nếu có thấy bị đổi xưng hô thì cho mình xin lỗi nhá, lâu quá không động vào nên không nhớ như thế nào, nếu có thời gian mình sẽ sửa chữa phần xưng hô. Đọc mấy chương trước xong chương này giọng văn khác quá=))))))))
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!