Sau khi quan sát xung quanh, cậu cúi đầu, thở dài một tiếng đầy thất vọng... không có chiếc Lamborghini đỏ nào ở đây cả.
Tất nhiên là anh ấy đã rời đi, tất nhiên bây giờ Vương Nhất Bác là người mà anh ấy nghĩ là đứa ngu ngốc nhất!
VIP Tiêu Chiến, người thừa kế xinh đẹp giàu có và luôn bị một đám paparazzi theo dõi nhất cử nhất động, hiện giờ cho người tên Vương Nhất Bác ăn quả bơ!
Không phải một lần, mà tận hai lần!
Ngó xem trong quán cà phê cũng chẳng có ích gì, cậu nghĩ mình nên chấp nhận rằng bọn họ đã kết thúc...không còn hy vọng, không còn những ước mơ ấy nữa...
Nhưng, cái gì kia..?!!!
Một tiếng xe phanh gấp làm Nhất Bác suýt đánh rơi điện thoại khi đang định gọi taxi đi về. Tiếng động quá lớn khiến ai cũng chú ý.
Một chiếc ô tô nhỏ màu xám, loại cho hai người, phanh kít lại ngay trước mặt cậu.
Cậu há hốc mồm kinh ngạc khi thấy người cầm lái bước xuống. Người này, mặc mỗi một chiếc áo trắng hoodie phổ thông, bước xuống từ chiếc xe trông có vẻ giống cái đồ chơi, sau đó vội vàng ôm chầm lấy cậu.
Làm sao mà Nhất Bác không nhận ra đây là ai, không ai khác chính là người "hẹn hò" với cậu: người thừa kế giàu có và vô cùng nổi tiếng, Tiêu Chiến!
Nhất Bác ngạc nhiên khi nghe Tiêu Chiến tuôn một tràng giải thích đầy vội vã, chân tay đầy luống cuống, mà trong mắt Nhất Bác hành động này lại vô cùng dễ thương:
"Cậu vừa định đi về đúng không? Làm ơn, cho tôi xin lỗi, tôi biết cậu nghĩ rằng tôi đến cố ý đến muộn để trả thù cậu ở chỗ chi nhánh khi cậu để tôi chờ đợi lâu như thế
Nhưng mà, hãy tin tôi, thực sự không phải như thế đâu.
Đó là do tài xế của tôi, nếu cậu không tin tôi có thể gọi lại cho anh ấy và anh ấy sẽ nói cho cậu biết những gì đã xảy ra. Mặc dù tôi bảo anh ấy đón tôi bằng một chiếc xe vừa phải ở chỗ địa chỉ mới nhưng anh ấy lại quên và mang luôn chiếc Lamborghini đỏ về chỗ tôi mới chuyển đến. Đó là lí do tại sao tôi đến muộn, vì tôi phải tự đi thuê xe, và... Tôi sẽ nói kỹ hơn cho cậu, nhưng hãy vào trong quán đã, tôi không bao giờ bỏ uống cà phê vào buổi sang, nhưng hôm nay tôi đã phải cố kìm nén để đi uống với cậu. Do tôi không thể uống nhiều hơn một ly mỗi ngày...."
"Tôi biết.", Nhất Bác cắt ngang lời Tiêu Chiến, đặt tay lên lưng anh và đẩy anh vào bên trong quán cà phê "bjyxszd" với mình.
"Cậu biết cái gì? Lỗi của tài xế hay tôi không thể uống nhiều cà phê trong một ngày? Nhưng làm sao cậu biết được cả hai? Dù sao thì, làm ơn hãy nói cho tôi biết, cậu vừa mới định đi về đúng không?", Tiêu Chiến liến thoắng một hồi trong kích động, trong khi ngồi lên cái ghế được Nhất Bác kéo giúp, như một quý ông lịch thiệp.
"Đúng thế, tôi vừa định rời đi." Nhất Bác nói dối
"Nhưng tôi không nghĩ rằng anh cố ý đến muộn để trả thù tôi. Tôi biết tôi chỉ là một trong những người sẽ lướt qua trong đời anh, rất không đáng để anh phải làm như thế.
Tôi định đi về vì đơn giản nghĩ rằng có lẽ anh đã quên hẹn thôi.", cậu nhẹ nhàng giải thích, ngồi xuống phía đối diện. Tiêu Chiến không có cơ hội để phản bác, vì người bồi bàn đã đến bàn của họ:
"Chào mừng quý khách! Đây là thực đơn, nhưng tôi thấy có vẻ hai người không phải khách quen, nên có lẽ để tôi nói về điều này trước khi hai người gọi đồ. Hãy đọc kỹ vì mỗi loại cà phê đều đi kèm với một chú thích.
Ví dụ, nếu cậu gọi "Kiss coffee", nó nhắc nhở cậu rằng người ấy sẽ hôn cậu suốt cả ngày hôm nay hoặc cà phê được đặt nhiều nhất ở đây là "bjyxszd", chú thích ghi rằng nếu ai đó uống ngụm cà phê cuối cùng từ tách của cậu, thì chắc chắn người đó sớm sẽ rơi vào lưới tình với cậu."
"À, đúng vậy!", cả hai khúc khích cười.
"Tôi đảm bảo với hai người về điều này, nhưng chắc hai cậu là khách mới, hành động không khác gì những ai đến đây lần đầu. Hai cậu nhìn thấy cái bàn chỗ cửa sổ không? Hai người đó đã tổ chức đám cưới vào cuối tuần trước, tất nhiên là tôi cũng được mời.
Lần gặp nhau đầu tiên, tại đây, ba tháng trước, và..."
"Đừng bảo với tôi là một trong hai người họ gọi cái đồ bjyxsdz đó và người kia đã uống phần cuối cùng, rồi họ yêu nhau và kết hôn!
Chủ quán có lẽ rất thích cô, hy vọng cô sẽ được trả một khoản kha khá, bởi vì cô thực sự rất biết cách bán đồ đấy!
Được rồi, cô đã thành công thuyết phục tôi, cô xứng đáng với điều đó. Tôi sẽ uống kiss coffee và bạn tôi sẽ uống bjyxsdz. Cậu muốn uống cái khác không, Vương Nhất Bác? Ở đây còn rất nhiều thứ thú vị", Tiêu Chiến mỉm cười, đưa menu cho Nhất Bác, thích thú gõ gõ vào đồ uống thứ 7: "khơi gợi ham muốn"
"Lấy như những gì anh ấy gọi là được, cảm ơn!", Nhất Bác lầm bầm, cố gắng giấu khuôn mặt đỏ bừng phía sau menu. "Cậu thực sự rất đáng yêu khi cậu đỏ mặt đấy, đó là một trong những điều khiến tôi chú ý và rất thích khi... ừm cậu biết đấy, khi chúng ta,... hmm, khi chúng ta hôn nhau.." Tiêu Chiến tự hỏi trong khi má và tai của Nhất Bác cũng đỏ bừng không kém mặt cậu cả.
Bartender nhận order và bước đi với nụ cười đầy ẩn ý: lại tác thành được một đôi nữa!
Quả nhiên người bartender này vô cùng tài năng, rất khéo léo trong bộ môn đầy tính nghệ thuật pha cà phê này. Bởi cà phê ngon còn phụ thuộc vào độ ngọt đắng.
Bjyxsdz được tô điểm bởi hình vẽ trái tim ở ngay giữa, mà kiss coffee, người làm lại khéo léo biến hóa sao cho thành hai người đang hôn nhau, vô cùng lãng mạn. "Tôi gần như cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi uống nó nhưng tác phẩm của anh, thật sự quá đẹp và thơm nữa!" Nhất Bác mỉm cười, xoa tay hai vào thành cốc, đưa lên mũi ngửi với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
"Người ta bảo rằng cà phê ngon phải có màu đen như quỷ, nóng như 18 tầng địa ngục, tinh khiết như thiên sứ và ngọt ngào như tình yêu
Mnha... hoàn hảo!", Tiêu Chiến thốt lên, đôi mắt nhắm nghiền khi nhấp nhẹ một ngụm từ cốc cà phê đen ngòm, rồi ngửa đầu ra sau, trông vô cùng quyến rũ trong mắt Nhất Bác, khiến toàn bộ các giác quan của cậu muốn dừng hoạt động. "Không, anh mới hoàn hảo!" Nhất Bác thì thầm
"Cậu đang tán tỉnh tôi đấy à, ngài Vương?" người thừa kế từ từ hé mắt và nở một nụ cười
"Tôi chỉ đang nghĩ rằng tôi sẽ ghen tị với tất cả những cốc cà phê được môi anh chạm vào mỗi buổi sang. Với lại đừng sử dụng từ "ngài" đầy lịch sự khách sáo đó.
Tôi nghĩ chúng ta nên bỏ bớt mấy thứ làm ràm đi, cho tiện làm việc chung, trừ khi anh vẫn kiên quyết không muốn làm việc với tôi.
Ý tôi là, anh không muốn tôi, làm việc với anh, không phải theo cách khác." Nhất Bác vô cùng rạng rỡ, lười biếng dựa vào chiếc ghế, thưởng thức ly cà phê của mình, nheo mắt nhìn "vị hôn phu" ở phía đối diện
"Yeah, giờ tôi chắc chắn rằng cậu đang tán tỉnh tôi. Và vâng, tất nhiên là tôi rất muốn cậu rồi. Tôi sẽ để cậu suy nghĩ về việc "Tôi muốn cậu" của tôi. Đương nhiên là tôi cũng có thể tán cậu, cậu biết chứ?", Tiêu Chiến cười toe toét, anh cũng đang tựa lưng vào ghế, gõ nhẹ chiếc thìa cà phê vào đôi môi đầy quyến rũ Cả hai người đều lúng túng, suýt nữa làm đổ cà phê ra quần áo, khi chân họ đạp nhầm vào gầm bàn
Sự căng thẳng tỏa ra từ hai người nồng đậm đến mức mọi người xung quanh cũng có thể cảm nhận nó.
Không khí càng trở nên ám muội khi Tiêu Chiến chạm lên quai hàm Nhất Bác, khẽ lướt qua đến môi cậu, thì thầm với tông giọng trầm trầm:
"Môi cậu mà dính kem trông sẽ rất hấp dẫn, tôi sẽ nói với giám đốc CF về nó, có thể để anh ấy sẽ sử dụng ý tưởng của tôi cho kịch bản. Cậu sẽ trở nên vô cùng tuyệt vời, tôi rất mong chờ được làm việc với đội CF đó."
"Tôi còn mong chờ hơn cả anh. Anh có muốn tôi nói về mong muốn lớn nhất của mình cho lần CF này không?" Nhất Bác hỏi, đặt tay lên bàn tay còn lại của Tiêu Chiến đang ở trên bàn
"Ừ, nói tôi nghe." Tiêu Chiến nhẹ thở hổn hển, nhưng bàn tay lại khẽ khàng đan vào bàn tay Nhất Bác "Tôi hy vọng kịch bản sẽ có một cảnh hôn, mặc dù tôi biết rằng điều đó là không thể. Ý tôi là tôi thực sự mong muốn được hôn anh một lần nữa. Trước đây, quả thật tôi từng hôn rất nhiều người. Nhưng anh lại mang lại cho tôi cảm giác rất khác.
Khi anh hôn tôi, không chỉ là hôn môi, mà anh thậm chí hôn lên cả tâm hồn tôi. Tôi không muốn phá hỏng mọi thé bằng cách tỏ tình quá đột ngột, tuy rằng tôi biết là quá sớm để nói điều này, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng tôi đã yêu anh, và tôi thậm chí không uống một chút gì từ tách cà phê của anh."
Lòng Nhất Bác nhanh chóng chùng xuống trước câu trả lời của Tiêu Chiến
"Cậu nói đúng, quả thực là quá sớm."
Nhưng sau đó anh lại tiếp tục:
"Nhưng cậu chẳng làm sai gì cả. Chỉ là tôi chưa bao giờ hẹn hò, nghe có vẻ khó tin nhưng đó là sự thật, nó là một trong những khao khát của tôi. Như cậu thấy đấy, tôi liên tục bị các paparazzi hoặc mấy người biếи ŧɦái bám đuôi. Tôi buộc phải che giấu bản thân kể từ khi mình đã có thể nhớ, nên tôi không thể hẹn hò như một người bình thường. Đó là lí do tại sao tôi muốn trải qua tất cả các giai đoạn của yêu đương, từ tán tỉnh đến tỏ tình, hay cùng nhau đi xem phim, nắm tay, tôi cũng muốn có những nụ hôn trộm, cũng muốn được ai ôm ấp, tôi còn muốn....
Nhân tiện, tôi rất thích cách chúng ta tán nhau, và trong mắt tôi cậu thực sự rất ngọt ngào... và tôi rất thích nó.
Tôi thuộc kiểu lãng mạn, nhưng trên hết vẫn là một doanh nhân. Vì vậy, đây là thỏa thuận của tôi: Chúng ta có 1 tuần, trước khi làm việc chung. Tôi không biết gì về cậu, cậu không biết gì về tôi. Chúng ta là người lạ. Ý tôi là, tôi sẽ cùng cậu hẹn hò trong 7 ngày này, bắt đầu bằng việc uống cà phê tại quán cà phê này, trước khi tôi đến văn phòng (vì tôi có văn phòng ở Bắc Kinh mà không ai biết), và trước khi cậu đến trường. Được chứ? (anh ơi đi hẹn hò mà như đi ký hợp đồng là sao=))))
* Bắt đầu từ đây mình sẽ thay đổi xưng hô nha mn, vì mình cảm thấy mối quan hệ của hai người đã có bước tiến mới
"Nếu em đồng ý á? Em đang cảm động muốn gần chết!
Nhưng mà em có một đề nghị. Không phải em tin vào mấy thứ nhảm nhí này, nhưng em đã để lại ngụm cuối của cốc cà phê bjyxszd cuối, em sẽ rất vui nếu anh uống nó.", Nhất Bác cười vui vẻ, lẽn bẽn đưa cốc của mình nhân ngày đầu tiên
"Được rồi, dù sao thì anh vẫn nghĩ là quá muộn để em đưa.
Anh đã... hmmm, anh đã nói là còn quá sớm để em tỏ tình mà...
Chúng ta đi thôi, anh có cuộc họp sau 1 tiếng nữa, anh cần về khách sạn trước để lấy quần áo và một số thứ cần thiết của anh tại địa chỉ mới. Còn em, em không có lớp à?"
"Chiều nay em mới có lớp, đừng lo lắng." Nhất Bác trả lời, định đi thanh toán. Người kia định thanh toán hộ cậu, nhưng cậu nhất quyết không cho, cậu bảo hôm nay cậu mời anh, ai lại để anh trả tiền cho mình.
"Được rồi, chúng ta sẽ thay nhau trả, hôm nay em trả xong ngày mai anh trả là được chứ gì?" Tiêu Chiến thoải mái để cậu trả tiền.
Hai người cảm ơn và tiện thể thông báo với họ rằng hai người sẽ tiếp tục ghé vào đây vào mỗi buổi sang trong vòng 7 ngày tiếp theo.
"Ít nhất em cũng phải để anh đưa em về, vì em đã không để anh trả tiền cà phê. Em có sống với gia đình không?" Tiêu Chiến vừa nói vừa nhắc cậu theo anh đến chỗ để xe.
"Không, em sống một mình." Nhất Bác giật mình trước câu hỏi
"Đưa anh địa chỉ, anh sẽ chở em về."
"Không cần đâu, em đi bộ là được rồi, cũng không xa lắm, anh còn đang bận kìa." Nhất Bác trả lời lấp lửng, bỗng chốc ho nhẹ vì chột dạ. "Nào, đi vào nhanh, anh còn chưa vội đến mức đấy. Anh sẽ chở em về, sau đó anh mới đến khách sạn. À, tí nữa anh sẽ đưa em địa chỉ mới của anh, anh thuê cách đây không xa lắm. Nhấp địa chỉ vào đi."
Cái đầu Nhất Bác, rất sáng suốt vì hay thường nói dối gia đình, nhưng lần này đầu cậu gần như trống rỗng, vì vậy cậu đã leo lên xe Tiêu Chiến rồi buột miệng nói địa chỉ nhà của Seungyoun
Rất nhanh chóng, họ dừng xe trước dãy nhà của Nhất Bác. Tiêu Chiến quay sang Nhất Bác rồi chỉ chính xác vào khu nhà của Nhất Bác:
"Nhìn chỗ đó, nếu có việc gì cứ tìm tôi, căn 143, tầng 11, nhưng đừng nói cho ai biết, chỉ có Chí Quang với em biết chỗ này thôi đó. Anh chỉ định ở đây một tuần, vì chủ nhà đi du lịch và anh ta sẽ về vào thứ Hai tuần sau. Hmm, thực sự anh rất muốn biết người đó như thế nào, về cái ngôi nhà mà anh định ở. Anh còn tìm thấy mấy tấm ảnh của anh ấy, hoặc ảnh chụp gia đình trong ngăn kéo." Đệt!
Đệt!
Vương Nhất Bác, mày cần quay về nhà ngay bây giờ!
Về trước khi Tiêu Chiến về!
Đ*t mẹ, Thẩm Nguyệt, và đ*t mẹ cái ý tưởng dở hoi của chị khi chị bảo phải treo ảnh gia đình trong phòng ngủ của em!
"Thầy, chào buổi sáng!" một đứa trẻ sáu tuổi thét lên, đập đập cửa kính phía bên Nhất Bác.
Đó là con trai gia đình hàng xóm của cậu, nó luôn high five với cậu mỗi khi hai người gặp nhau.
Nhất Bác nhấn nút kéo cửa kính xuống và vội vã chạy tới đập tay với đứa bé, biết rằng nó sẽ không đi đâu, sau đó cố gắng giải thích với Tiêu Chiến đang vô cùng bối rối:
"Em quen rồi, không hiểu sao bọn trẻ con rất thích em, em không biết phải nói gì? Nhanh lái xe đi nào, em không muốn anh đến muộn."
Khi hai người đến khu nhà Seungyoun, Nhất Bác mời anh vào nhà dù biết rằng anh sẽ từ chối. vì anh còn có cuộc họp, cộng với việc anh ấy không thể uống đến ly cà phê thứ 2 trong một ngày: "Em ở chỗ này, em định mời anh vào nhà uống cà phê, nhưng vì anh đã uống với em lúc nãy rồi, nên chắc để dịp khác..."
Cậu suýt đột quỵ khi nghe câu trả lời đầy thong dong của người kia, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu:
"Đúng là cà phê thì anh không thể uống, nhưng một cốc nước thường thì không vấn đề gì."
"À đúng vậy nhưng em phải nói trước với anh là em đang ở chung với một người bạn và người đó có thể ở nhà vào giờ này..." Nhất Bác lại tiếp túc ho, đấm vào ngực trong đau khổ
"Uống thuốc hoặc uống trà đi, nếu em không muốn để cơn ho trở nặng. Dù sao anh cũng không định uống ly nước đó đâu, ít nhất không phải bây giờ, anh đang rất vội, có thể anh sẽ vào nhà vào hôm khác.
Còn nữa, chúng ta không thể làm mấy người pha chế kia thất vọng được, vì vậy anh muốn được hôn, sau khi uống cà phê Kiss đó, được không?" Tiêu Chiến cười khúc khích, tháo dây an toàn mà nghiêng người quay sang hôn cậu Nhất Bác không thể che giấu được tiếng thở dài trong hạnh phúc khi môi họ chạm nhẹ, tựa như lông vũ
"Tạm biệt, mai gặp, vẫn chỗ đó, vẫn giờ đó, chỉ cần em không có lớp!" Tiêu Chiến tạm biệt Nhất Bác, khi cậu đang đứng chờ chiếc xe biến mất ở góc cua, rồi vội vàng gọi một chiếc taxi
Nhất Bác cuối cùng cũng hoàn tất việc phi tang toàn bộ tất cả những thứ có thể khiến Tiêu Chiến phát hiện ra chủ nhà chính là cậu, từ hình ảnh, tài liệu, toàn bộ đồ dùng cá nhân trong phòng làm việc, và bây giờ cậu đang chuẩn bị rời đi và gọi cho Seungyoun để qua đêm ở đó. Và ngày mai cậu sẽ phải tìm giải pháp cho đống lộn xộn này!
Cậu vừa khóa phòng làm việc, chuẩn bị chạy như điên, thì bỗng cậu cảm nhận được tiếng chìa khóa tra vào ổ ngay cửa nhà!
Vương Nhất Bác, tuyệt con m* nó vời!
Toang rồi!
Mày xong đời rồi!
Tiêu Chiến sắp vào căn hộ của mày!
Còn mày thì đang ở bên trong đấy!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!