Lạc Huyền Tư há to cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, không thể tin được mà nhìn động tác của Tiêu Trần, trên đời này ai lại có thể đưa cả cánh tay vào trong miệng mình chứ. “Công năng đặc dị.” Điều đặc dị hơn còn ở phía sau, Tiêu Trần móc từ trong miệng ra một đống đồ vật. Kẹo, hạt dẻ cười, nho khô, nhân quả, bánh quy. Tiêu Trần móc đi móc lại tới mấy lần mới móc được hết đồ ăn vặt trong sọ não ra, nhìn đống đồ ăn vặt được bày ra cả nửa cái bàn, đầu óc Lạc Huyền Tư đã dừng hoạt động rồi. Thấy Lạc Huyền Tư phát ngốc, Tiêu Trần cầm lên một viên kẹo, đưa đến trước miệng Lạc Huyền Tư. “Ăn đi, đồ ngốc nói kẹo này ngọt lắm.” Nhìn viên kẹo trong tay Tiêu Trần, mặt Lạc Huyền Tư lại lập tức đỏ ửng lên.
“Đây là kẹo Tiêu Trần móc ra từ trong miệng, mình mà ăn thì chẳng phải là…” Lạc Huyền Tư miên man suy nghĩ, trong lòng thấy có một chút ngọt ngào. “Vẫn còn ngốc như vậy.” Tiêu Trần không nhịn được vỗ vỗ trán. “Cái này, tôi thật có thể ăn...” Lạc Huyền Tư còn chưa nói xong, trong miệng đã có thêm một viên kẹo, ngọt ngọt. Thì ra là Tiêu Trần thừa dịp Lạc Huyền Tư nói chuyện liền trực tiếp đút kẹo vào trong miệng cô. Cảm thụ được sự ngọt ngào trong miệng, lại nghĩ tới hình ảnh hồi nãy Tiêu Trần móc đồ từ trong miệng ra, Lạc Huyền Tư mặt đỏ như muốn chảy cả máu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!