Tiêu Trần chầm chậm đi tới bên cạnh Trương Nhược Phi, giơ tay lên muốn đập xuống lần nữa. Trương Nhược Phi nhìn bàn tay có chút thanh tú kia, tóc tai dựng đứng hết cả lên. “Mày đừng có xằng bậy, bố tao là cục…” “Bốp” Trương Nhược Phi còn chưa nói chữ trưởng kia ra khỏi miệng, trên mặt đã lại ăn một cú tát như trời giáng. “Ọc.” Trương Nhược Phi phun ra một ngụm máu, bên trong còn có cả hai cái răng. “Người anh em, có chuyện từ từ…”
“Bốp.” Trương Nhược Phi lại ăn them một cái tát nữa. Tiêu Trần ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh em? Người lần trước chiếm tiện nghi của tao như vậy bây giờ đều đang ở trên trời nhìn mày đấy.” Trương Nhược Phi cảm giác mặt mình vừa đau vừa sưng, đầu óc đều không phải của mình nữa rồi. Thấy Tiêu Trần lại lần nữa giơ tay lên, toàn thân Trương Nhược Phi cả người lạnh run, chớp mắt lền ngất đi. Rõ rành rành tát Trương Nhược Phi tới ngất đi, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Có mấy người biết rõ tình hình nhà Trương Nhược Phi, muốn đứng lên nói vài câu, thuận tiện có thể biểu thị chút thành ý với Trương Nhược Phi. Kết quả còn chưa kịp đứng lên thì dường như đã bị Tiêu Trần phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!