TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cả phòng hực hơi nóng khiến người ta cảm thấy hơi mệt mỏi lười nhác, Du Đồng ngâm mình trong làn nước thơm mát, cả người như nhũn ra, đầu óc cũng phản ứng chậm hơn bình thường.
Lời nói của Xuân Thảo vừa lọt vào tai, nàng không nghĩ ngợi gì mà chỉ "À" một tiếng, vẫn nhắm mắt hưởng thụ.
Một lát sau, nàng mới nhận ra có gì đó không đúng lắm...
"Ai?" Nàng mở mắt ra, hơi hoài nghi: "Ai đến?"
"Cô gia!"
Phó Dục? Đêm hôm khuya khoắt, nàng tính đi ngủ rồi, hắn còn tới làm gì?
Du Đồng ngạc nhiên, vô thức ngồi thẳng người dậy, loay hoay khiến làn nước thơm khẽ lay động: "Hắn đã tới rồi sao?"
"Đã vào trong viện rồi!" Xuân Thảo vừa vội vã vừa cảm thấy khó hiểu: "Đột nhiên quay về, cũng chẳng biết ngài ấy muốn làm gì, vừa vào cửa đã hỏi Thiếu phu nhân ở đâu, ta tranh thủ thời gian đến bẩm báo đây." Lúc đang nói chuyện, nàng ấy đã mang khăn và y phục đã được chuẩn bị sẵn đến, giúp Du Đồng lau khô tóc.
Đợi lúc Du Đồng bước ra đứng bên cạnh thùng nước tắm để thay áo yếm, nàng ấy đưa cái áo ngủ mềm mại màu đỏ tươi sang.
Bởi vì cả người chưa kịp khô nên trông cái áo ngủ ấy rất mỏng manh phong phanh, vừa mặc vào đã lộ dáng người ra.
Du Đồng với Phó Dục vẫn rất lạnh nhạt với nhau, sao có thể mặc cái này ra ngoài gặp hắn chứ?
Nàng bèn gạt bộ y phục kia ra, thấp giọng nói: "Không mặc cái này.
Lấy thêm váy mặc bên ngoài."
Xuân Thảo sửng sốt chớp mắt một cái mới hiểu ra, bèn vội vàng mang chiếc váy dài được may từ gấm thêu hoa cùng hoạt tiết Khổng Tước đã được chuẩn bị sẵn cho ngày mai ra.
Du Đồng vội vàng mặc vào, thắt đai thêu bông hoa sen màu xanh ngọc ngang hông.
Vì sợ Phó Dục không vui vì đợi lâu nên nàng vội vàng đi ra ngoài.
Đến trước cửa, nàng dò xét nhìn thoáng bóng người bên ngoài một cái, vô thức hít một hơi thật sâu.
Sau đó nàng sửa sang y phục, cất bước đi qua.
...
Trong phòng đã thắp đèn, Chu cô cô phụng mệnh dẫn Tô Nhược Lan và nha hoàn ra ngoài chờ.
Phó Dục đứng ở giữa, tiện tay lật sách trên bàn.
Lông mày Du Đồng hơi giật giật, nàng thấy hơi xấu hổ.
Nàng từng lập chí nếm thử mỹ thực khắp thiên hạ này, đến khi tới đây vẫn không định thay đổi dự tính ban đầu.
Lúc ở Kinh thành khó đi ra ngoài nên nàng đã nghĩ cách bảo người bên ngoài đưa sách dạy nấu ăn đến để dựa theo đó mà làm, hoặc đổi mới công thức.
Bởi vì lật đi lật lại cuốn sách quá nhiều nên góc sách đã bị mòn cũ rồi.
Giờ đây lấy chồng xa ở Tề Châu, nàng cũng không vứt nó đi được.
Hôm nay nàng lật ra để trên bàn, định tìm nơi nào đó cất đi nhưng ai ngờ lại bị Phó Dục tóm gọn.
Ngụy gia là gia đình dòng dõi thư hương, nàng không mang thư kinh theo mà lại mang cuốn sách dạy nấu ăn này đến, quả thật không tương xứng chút nào.
Lúc dò xét vẻ mặt của Phó Dục, ánh mắt kia quả thật hơi kỳ lạ, trông cứ như chê nàng kém cỏi vô học vậy.
Cũng may hắn không truy đến cùng, thấy Du Đồng đi ra, hắn tiện tay bỏ qua nó.
Du Đồng đành phải nhắm mắt làm ngơ, vờ như không có chuyện gì đặt sách lên trên kệ, thấy trên bàn đã có trà nóng, nàng không khách khí nữa, chỉ nói: "Ta còn tưởng rằng đêm nay tướng quân có việc bận, tối nay về trễ nên thừa dịp..."
"Chút nữa ta sẽ đi." Phó Dục cắt lời nàng.
Du Đồng "à" một tiếng, hiểu ý hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Có mấy lời." Phó Dục đứng bên cạnh cái bàn, vẻ mặt lãnh đạm dưới ánh nến: "Vì sao ta với nàng phải thành hôn, chắc hẳn lệnh tôn đã từng nói qua.
Trong quân doanh bận rộn công việc, ta không có thời gian để ý những chuyện lặt vặt, sau này chưa chắc có thể dành thời gian đến đây được.
Đã vào Nam Lâu này rồi, ngày nào còn ở đây thì khi ấy nàng vẫn là Thiếu phu nhân Phó gia, Phó gia sẽ không bạc đãi nàng.
Nàng cũng phải an phận thủ thường, mấy chuyện riêng trong Kinh thành đó..."
Hắn tạm dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ cao ngạo.
Hắn xoay lưng lại, ngữ khí càng thêm lạnh nhạt.
"Ta không hỏi đến chuyện riêng của nàng.
Nhưng sau này hành xử phải để ý chừng mực.
Nhớ kỹ chưa?"
Ánh mắt có ẩn ý sâu xa nhìn sang, mang theo ý tứ khuyên răn.
"Được." Du Đồng khẽ gật đầu, giọng nói cũng nhỏ dần.
Lúc chưa xuất giá còn ở Kinh thành, Ngụy Tư Đạo thường xuyên tránh mặt nàng.
Nàng đã thử thăm dò hai lần nhưng không thể hỏi ra vì sao Ngụy gia lại đồng ý mối hôn sự này.
Nhưng mà nàng hiểu rõ ý của Phó Dục, chắc hẳn người này vẫn nhận định rằng trong lòng nàng vẫn còn Hứa Triều Tông, trước đây lại còn kiêu căng khờ khạo nên mới mở miệng nhắc nhở, không cho phép nàng bôi nhọ Phó gia.
Như vậy cũng tốt, nam nhân có tâm khí cao ngạo giống như Phó Dục đây tuyệt đối sẽ không chạm vào nữ nhân có lòng riêng.
Giữa phu thê không xâm phạm lẫn nhau, bình an vô sự, nàng cầu còn không được.
Nàng nhìn Phó Dục, kiên định nói: "Đã là quá khứ rồi.
Nếu ta đã tới đây thì ắt sẽ biết cẩn thận hành xử, yên tâm." Ngữ khí của nàng rất hời hợt, trong lòng cũng có chút khó chịu...!Trên đời này, có ai bằng lòng tự dưng bị người ta khinh miệt, bị người ta đối xử đầy thành kiến không? Dù đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất nhưng đối mặt với thái độ dửng dưng lạnh nhạt kia của Phó Dục, rốt cuộc Du Đồng cũng không cách nào bình chân như vại được.
Trong phòng yên tĩnh một lát, chỉ còn tiếng thở của cả hai.
Một lát sau, Phó Dục quay đầu nhìn Du Đồng một chút.
Cả phòng sáng rực bởi ánh nến, mặc dù nàng đã mặc y phục chỉnh tề nhưng trong lúc vội vàng không kịp lau khô tóc, mái tóc dày ướt sũng rối tung trên vai, có một sợi vương bên trên xương quai xanh cùng cái cổ thanh tú.
Da thịt trắng nõn nà, mái tóc đen nhánh giống như bức tranh lụa được vẩy mực vậy.
Nàng không hề hay biết gì, nghiêng người đứng bên cạnh cái bàn, thả lỏng khuôn mặt, mím môi không nói gì, mi mắt đen đen che khuất đi những dòng cảm xúc của nàng.
Nhưng hắn nhìn ra được, nàng có chút khổ sở.
Dường như Du Đồng nhận ra ánh mắt của hắn, nàng ngẩng đầu lên, sự che giấu ẩn trên gương mặt hầu như biến mất hết không còn nữa.
Dáng người nàng thẳng tắp, mang theo mấy phần quật cường không kiêu ngạo cũng không tự ti.
"Chuyện ở Kinh thành không có gì cần nói thêm nữa, nhưng ta cũng không phải kiểu người lẳng lơ đáng bị khinh bạc.
Phu quân nói đúng, ngày nào còn ở Nam Lâu này thì ngày đó ta vẫn là Thiếu phu nhân.
Dù không thể làm rạng danh Phó gia thì ta cũng sẽ không làm chuyện hồ đồ khiến lệnh phủ phải hổ thẹn.
Bạn đang đọc bộ truyện Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng, truyện Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng , đọc truyện Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng full , Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng full , Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng chương mới