TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Qua một lần gặp mặt tối hôm trước, trong ấn tượng của Du Đồng thì Phó Dục hệt như thanh trọng kiếm, vừa lạnh lẽo vừa cực kỳ cứng rắn.
Lúc mở khăn trùm đầu ra hắn có thái độ rất hờ hững, chỉ ghé qua một lát chứ không chịu nán lại phòng tân hôn lâu.
Đương nhiên hắn cực kỳ lạnh nhạt với mối hôn sự này, cưới vợ về chỉ như bày biện thêm mà thôi.
Giờ gặp lại nhau ở ngõ hẹp này, Du Đồng cũng không muốn thể hiện thái độ phu thê thân mật gì, chỉ đưa hai ống tay áo ra phía trước, đợi Phó Dục đến gần, nàng cất lời chào hỏi đúng mực: "Phu quân."
Phó Dục thờ ơ đáp "Ừ", nhưng sau đó bước chân hắn hơi chậm lại, rồi trực tiếp đi về phía trước.
Du Đồng nhấc tà váy lên đi theo sau.
Hôm qua phu thê bái đường thành thân, ngoại trừ lời căn dặn kia của Phó Dục thì thật sự hai người vẫn chưa nói gì với nhau cả.
Lúc này Phó Dục mặt cau mày có, ra vẻ không thèm để ý gì đến người ta nên Du Đồng càng không dám nói chuyện.
Cả đường đi nàng trầm mặc không nói gì, chỉ có tiếng bước chân khẽ vang lên cùng âm thanh sột soạt do y phục lướt qua.
Đến Thọ An Đường của lão phu nhân, tôi tớ trong nội viện cứ như mây, đám nha hoàn đầy tớ tránh sang hai bên hành lang, thấy Phó Dục đến các nàng bèn vén màn cửa lên, khom người mời bọn họ đi vào.
Toàn bộ Thọ An Đường đều nằm ngay chính giữa nhà Phó gia, lúc Phó lão tướng quân chưa qua đời, phu thê hai người cùng sống ở đây, phòng ốc nơi này cũng được tu sửa lại trông cực kỳ khí phái và nguy nga.
Ở chính diện trong nội viện có năm gian phòng rộng lớn cao ngất, xà nhà được làm từ gỗ lim loại tốt nhất, các tấm ván ép nhẵn bóng tinh xảo đều được chạm khắc từ cây bạch quả mà thành, hoặc là mạ vàng Tùng Hạc, hoặc là tỉ mỉ khắc chữ Phúc, không nhiễm bụi trần.
Đi vào trong phòng, một bình phong Khổng Tước được bày biện ở phía đối diện.
Hai con Khổng Tước đậu trên cành cây cổ thụ cong cong, rất mỹ lệ khí thế.
So với chỗ ở luôn nồng nặc mùi đàn hương của Ngụy lão phu nhân, mùi hương trong phòng này lại dịu nhẹ khoan khoái hơn.
Ngoại trừ mấy chậu hoa cỏ bên ngoài ra thì không có chút huân hương nào cả.
Cái lư hương ngọc kia cũng chỉ để bày biện ở đó, không có chút mùi hương hoa cỏ gì.
Lại vào sâu bên trọng, đã có mấy người ngồi trong nhà chính rồi.
Lão phu nhân ngồi giữa có búi tóc xám trắng, y phục mang sắc thu cực kỳ quý giá, viên ngọc mắt mèo kia chắc chắn là của bên Tây Vực, khá quý hiếm.
Chỉ có điều sức khỏe của bà ấy không được tốt lắm...!Sáng sớm cuối hè tiết trời ấm áp nhưng trên đầu bà ấy lại đội mũ giữ ấm, trong tay ôm túi sưởi sợi vàng, chuẩn bị như vậy chắc là do sợ lạnh.
Bên cạnh bà ấy là một nam nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ kiên nghị, rất có phong thái cương mãnh.
Khuôn mặt của ông giống Phó Dục khoảng năm phần, chỉ là không có dáng vẻ lãnh đạm lạnh lùng kia mà thôi, thái độ thì trầm ổn khoan hậu, chắc là phụ thân của Phó Dục, Phó Đức Thanh người nắm quyền binh mã Vĩnh Ninh.
Sang bên cạnh là một đôi nam nữ trẻ tuổi, là hai tỷ đệ song sinh, dung mạo giống nhau đến chín phần.
Thấy đôi phu thê hai người tiến đến hành lễ, giữa hàng lông mày của Phó lão phu nhân lộ ra ý cười, chỉ vào chỗ trống ở phía dưới rồi nói với Phó Dục: "Bá phụ của con có chút việc trì hoãn, đợi chút nữa mới đến, ngồi xuống trước đi." Sau đó bà ấy liếc nhìn Du Đồng một chút, khẽ gật đầu, không nói gì thêm chỉ quay lại trò chuyện với đôi song sinh kia tiếp.
Tối hôm qua Du Đồng một mình ở trong căn phòng không gối chiếc, nay lại nhận được thái độ như vậy cũng chẳng lấy làm lạ, nàng bèn ngồi trước, yên lặng thăm dò xung quanh mình.
...
Trước khi gả đi xa, Du Đồng cũng đã tìm hiểu sơ về ngọn nguồn của Phó gia.
Mấy đời Phó gia sống ở Tề Châu, tổ tiên cũng có vài vị tướng lĩnh nổi danh, chỉ là mọi chuyện không thành.
Người thực sự nắm quyền hành là tằng tổ phụ của Phó Dục.
Lúc đó trong triều có nội đấu, biên cảnh bất ổn, mấy năm liên tục đều có chiến sự.
Nam nhi Phó gia dũng mãnh thiện chiến, sau khi luân phiên lập công họ đã nhận được chức vị Tiết độ sứ Vĩnh Ninh.
Theo lẽ thường, binh không đổi tướng thì tướng cũng đổi binh.
Phó gia tại vị ở đây mấy năm, theo lý thì phải được điều đi nơi khác.
Nhưng lúc này triều đình suy yếu, nghĩ đến việc điều động tướng lĩnh khác thôi cũng đã thấy hơi phí sức rồi.
Tiết độ sứ Vĩnh Ninh nhận trọng trách phòng thủ biên cương càng hết sức quan trọng.
Phó gia xem thời cơ không chịu chuyển đi, triều đình cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để mặc cho họ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ.
Một nhiệm kỳ này đã trọn vẹn được mấy chục năm.
Từ tằng tổ phụ đến tổ phụ, quyền hành của Phó gia ngày một lớn mạnh, việc kiểm soát khu này cũng ngày càng vững chắc hơn.
Mười hai năm trước, Phó lão thái gia hy sinh trên chiến trường, trưởng nam Phó Đức Minh cũng gãy một chân, tổn thương đến gân cốt, khó mà ra trận.
Một thân tàn tật như vậy, vốn dĩ chẳng cách nào làm quan được, chỉ là Tề Châu có binh cường mã tráng, triều đình lại đang suy yếu nên không khống chế nổi.
Chuyện kéo dài nửa năm, Phó Đức Minh vẫn kế vị chức Tiết độ sứ, thứ nam Phó Đức Thanh thì làm đại tướng dẫn quân.
Hai huynh đệ một người làm chủ nội chính, một người làm chủ chiến sự.
Mặc dù gặp thế trận bị chia cắt nhưng họ lại quản lý rõ ràng chặt chẽ đến từng châu một, biên cảnh cũng được phòng thủ kỹ càng không một kẽ hở.
Chỉ là nhà lãnh binh mà, nam nhi quen sát phạt cũng nguy hiểm đến tính mạng rất nhiều.
Trong một trận ác chiến sáu năm trước, đường huynh thân thiết của Phó Dục chết trên sa trường, Điền thị cũng vì thương tâm quá độ sau khi mất con nên đổ bệnh nằm trên giường liên miên một hồi lâu, qua năm sau lại đột ngột ra đi.
Hôm nay lúc Du Đồng đến, nhà chính chỉ có Phó Đức Thanh mà không thấy quân mẫu đâu.
Du Đồng ngồi một hồi, chỉ cảm thấy gia phong của Phó phủ có hơi nghiêm khắc.
Cặp song sinh khoảng mười ba tuổi kia trả lời tổ mẫu rất quy củ, mà phụ tử Phó Dục cũng là người lãnh binh nên nói chuyện nửa ngày rồi vẫn rất nghiêm túc.
Mãi đến khi uống xong một chén trà, tiếng cười lâm râm bên ngoài mới truyền đến, bất chợt trên mặt của lão phu nhân lộ ra ý cười: "Đến đây."
Còn chưa dứt lời, tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài vang lên.
Phó Đức Minh chống gậy tiến vào, bên cạnh là phu nhân Thẩm thị nhã nhặn đoan trang, dẫn theo sau hai vị thiếu phu nhân đích tôn.
Sát phía sau là một đứa bé sáu tuổi.
So với cử chỉ đoan trang của người khác, tuổi của hắn còn nhỏ, mà vì còn là đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ từ sáu năm trước nên rất được sủng ái.
Sau khi vào cửa hắn chạy bạch bạch đến, lao thẳng vào trong lòng của lão phu nhân rồi nũng nịu: "Thái nãi nãi!"
"Aido." Trên mặt của lão phu nhân hiện hữu đầy nụ cười, bà ấy nhéo mặt hắn, gương mặt ngập tràn yêu thương, gọi đám người kia vào chỗ ngồi.
Có hài tử ở đây, cuối cùng bầu không khí cũng có sức sống hơn nhiều.
Bạn đang đọc bộ truyện Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng, truyện Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng , đọc truyện Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng full , Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng full , Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng chương mới