Diệp Trăn và Đường Trạch ở bệnh viện hai ngày, Diệp Trăn vốn là một ngày cũng không thể ở lại, cô muốn trở lại trường sớm hơn một chút, nhưng
chủ nhiệm lớp và hiệu trưởng đã cùng nhau trấn áp khiến cho cô phải ở
lại thêm một ngày, khác hẳn với người bên cạnh đang gấp rút nhập viện dù rõ ràng là chẳng có việc gì.
Thời gian hai ngày cũng đủ để Lý
Đào giải thích rõ mọi việc, có đoạn video làm bằng chứng, nên dù có muốn hay không thì cô ta cũng không thể từ chối được, nhưng cô ta vẫn nhất
quyết không chịu thừa nhận việc mình đã cố tình đẩy Diệp Trăn xuống hồ,
càng không chịu thừa nhận việc cô ta đẩy Diệp Trăn xuống hồ là vì để uy
hiếp trả thù, còn nói ngược lại là Diệp Trăn muốn giết cô ta, cô ta chỉ
là đang tự vệ.
Ai sẽ tin điều đó? Những người có mặt vào lúc đó
không ít, lại không phải bị mù, nên không thể nào không nhìn thấy cô ta
cố tình muốn đẩy Diệp Trăn đang định đưa cô ta lên bờ.
Sau khi
Diệp Trăn biết chuyện thì cũng không biện hộ gì thêm, cô chỉ nói: “Lý
Đào mới chỉ là học sinh trung học năm hai, khoá học năm hai của cấp ba
rất quan trọng, liệu cô ta còn có thể quay lại trường học hay không?”
Chủ nhiệm lớp cảm thán cho rằng Diệp Trăn có tấm lòng rộng lớn, không so đo chuyện này, còn Đường Trạch thì đã suýt tức chết khi biết được chuyện
này, “Lý Đào suýt chút nữa hại chết em, vậy mà em còn lo cho cô ta?”
“Dù sao em cũng có ký túc xá riêng, bọn họ muốn tìm em gây phiền toái thì
cũng không thể nào tìm được. Hơn nữa, trong phòng học cũng có người nhìn nên em không sợ.”
“…… Đó là điều đương nhiên, có anh ở đây, sẽ
không ai dám bắt nạt em!” Tốt lắm, cuối cùng thì mọt sách cũng biết tầm
quan trọng của anh!
Diệp Trăn không quan tâm lắm, chỉ là đặt Lý
Đào ở một nơi khác để cô ta được làm lại từ đầu, cô thật đúng là không
muốn nhìn đến.
Những gì ký chủ phải gánh chịu trước kia, cô sẽ trả lại hết cho cô ta.
Lý Đào vẫn đang bị điều tra và không thể đi đâu trong một thời gian dài,
nhưng việc yêu sớm của Diệp Trăn và Đường Trạch lại không thể trốn được. Hai người vừa ra khỏi bệnh viện thì liền bị gọi tới văn phòng, khiến
cho cả lớp đều đang suy đoán về việc khi nào thì Diệp Trăn và Đường
Trạch sẽ chia tay?
Thời điểm gần đến văn phòng, Đường Trạch thật
sự là có chút căng thẳng, anh nói với Diệp Trăn: “Mọt sách, em phải kiên trì, không thể tùy tiện nghe theo lời chủ nhiệm lớp, biết chưa?”
Dựa theo kết luận trước đây của anh, học tập là nhất, chủ nhiệm là hai, anh chỉ là thứ ba.
Anh có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được, đó là bị chi phối bởi giáo viên chủ nhiệm.
Diệp Trăn nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, em biết nên làm như thế nào.”
Đường Trạch yên tâm hơn một chút, mơ hồ lại có cảm giác không đúng.
Quả nhiên, chủ nhiệm lớp với vẻ mặt nghiêm túc nói rằng hy vọng bọn họ sẽ
chia tay, thời điểm nghiêm túc học tập, mọt sách của anh đã đồng ý ngay
mà không chút suy nghĩ, “Thầy yên tâm, học tập là quan trọng nhất, chúng em sẽ chia tay ngay bây giờ!”
“Đường Trạch, chúng ta chia tay đi.”
Đường Trạch: “……???”
Kiên trì như đã hứa đâu…… Không đúng, khẳng định là mọt sách chỉ đang lừa thầy giáo mà thôi!
Bề ngoài thì chia tay nhưng thật ra là đang ngầm yêu nhau, nghĩ lại cũng thấy rất kích thích.
Mọt sách của anh quả nhiên là âm hiểm xảo trá và thông minh, không hổ là kẻ cặn bã trong đám cặn bã, ngay cả thầy giáo mà cũng bị cô lừa!
Tuy rằng thầy chủ nhiệm đã ngạc nhiên trước sự sảng khoái của Diệp Trăn,
nhưng ông cũng rất hài lòng, “Các em còn trẻ, hiện tại đúng là thời điểm nên học tập, nếu như hai em thật sự thích nhau thì hãy chờ đến khi thi
đại học xong. Còn bây giờ, hãy dùng sự yêu thích làm động lực để tiến
lên phía trước, đừng làm lãng phí thời gian cho những việc không cần
thiết.”
Cuối cùng, khi anh bước ra khỏi văn phòng, Đường Trạch và Diệp Trăn quay trở lại phòng học, anh mới nhỏ giọng nói: “Mọt sách, về
sau chúng ta sẽ trộm yêu thầm và hẹn hò hay sao?”
Diệp Trăn liếc anh một cái, nói: “Cái gì trộm? Không phải vừa rồi chúng ta đã chia tay rồi à?”
Đường Trạch: “…… Chia tay? Em làm thật ư!”
“Đương nhiên là thật rồi.” Diệp Trăn nói, “Tuy anh đã không màng an nguy của
bản thân để nhảy xuống hồ cứu em, khiến cho em rất cảm động. Nhưng
chuyện của Lý Đào vẫn quá đáng sợ, có nhiều nữ sinh thích anh như vậy,
bình thường trừng em vài lần thì không nói, nhưng bây giờ uy hiếp không
thành còn muốn động thủ với em, em không muốn trở thành những con chim
nhỏ tự bay đi khi thảm họa ập đến, mà bây giờ khó khăn vẫn còn chưa xảy
ra nên chúng ta có thể từng người bay đi. Chỉ cần nghĩ đến việc em vẫn
chưa đạt được thành tích gì trong học tập mà đã chết, thì em thật sự rất muốn ôm hận cửu tuyền, chết không nhắm mắt!”
Chuyện này nhất
định là tai bay vạ gió đối với Đường Trạch, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng cho Lý Đào sắc mặt nào quá tốt, vậy mà ai biết Lý Đào lại phát
điên đối phó với Diệp Trăn!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!