Edit: At_Thiên Thiên Thiết Đản ở ngoài sân ló đầu vào dò xét, phía sau còn có một đám nhỏ lo sợ bất an đi theo. Vu Thận vẫn luôn không thích giao tiếp với người xa lạ, hướng về phía trong phòng hô một tiếng, kêu Nhan Tấn Vân tự mình ra tới chiêu đãi các bạn nhỏ của cậu. Đám nhỏ này nhìn đều lớn tuổi hơn so với Nhan Tấn Vân, nhưng bởi vì bọn họ nghe chuyện xưa của Nhan Tấn Vân mà lớn lên, ở trước mặt Nhan Tấn Vân thì rất thành thật. Thiết Đản hỏi: “Đại ca, em nghe bọn họ nói, người nhà anh tìm tới, anh phải đi sao?” Có Thiết Đản đi đầu, các đứa trẻ khác sôi nổi nói tiếp, trong lời nói tràn ngập sự luyến tiếc. “Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, bớt lải nhải dài dòng.” Nhan Tấn Vân mới không mắc mưu của bọn họ, “Cho dù người nhà anh không đi tìm tới, năm nay hoặc sang năm anh cũng muốn đi thành phố lớn để học, các em lại không phải không biết, đáng lẽ nên chuẩn bị tâm lý từ trước. Nếu thật sự luyến tiếc anh thì phải học tập nghiêm túc vào, chờ về sau có cơ hội, có thể tới trường học tìm anh.” “Đúng đúng đúng, đại ca còn phải thi vào đại học quốc gia, chúng ta về sau đi kinh đô tìm đại ca!” Thiết Đản tận dụng hết thời cơ mà tâng bốc. Nhan Tấn Vân chỉ cảm thấy một mũi tên vô hình chọc trúng trái tim cậu. Còn thi đại học quốc gia gì chứ, trước kia muốn thi vào bởi vì cần “Học tập thành tài, đền đáp tổ quốc”, hiện tại nếu thật sự đi thi đại học quốc gia, cũng chỉ có thể cho xã hội tăng thêm một cái tin tức “Thí sinh ưu tú của đại học quốc gia ngày trước vì áp lực cuộc sống quá lớn mà mặc váy áo hồng nhạt, ảo tưởng mình là tiểu tiên nữ”. Nhan Tấn Vân vô lực mà vẫy vẫy tay: “Mấy ngày nay anh đều phải đi đến chỗ thanh niên trí thức cho bọn họ học bù, chắc sẽ không có thời gian kể chuyện cho các em. Vu Thận, cậu kể cho bọn họ đi, kể Tây Du Ký. Tôi mới nói mở đầu, kể đến Thái Thượng Lão Quân nhốt Tôn Ngộ Không vào lò luyện đan.” Mấy năm nay chính sách buông lỏng, Nhan Tấn Vân rốt cuộc có thể kể cho mọi người nghe《 Tây Du Ký 》.
Gương mặt tuy không phải diện than nhưng đã gần như diện than của Vu Thận lần đầu tiên lộ ra biểu tình “Khó có thể tin”, anh vươn ra ngón tay, chậm rãi chỉ hướng chính mình: “Tôi á? Kể chuyện xưa cho bọn họ ấy hả?” Cậu thấy tôi giống với loại người biết kể chuyện cho bạn nhỏ à? “Quyết định như vậy nhé, tôi đi đây.” Nhan Tấn Vân cất bước chạy ra ngoài sân, “Cái kia, cậu đừng đọc thuộc lòng cả bộ《 Tây Du Ký 》 nha, đọc nguyên văn bọn họ nghe không hiểu, cậu thêm chút ý kiến của bản thân vào, cố gắng chuyển đổi thành văn nói một chút.” Vu Thận có một cái đại não siêu cấp, có thể so với máy tính. Anh có thể đọc nguyên bộ《 Tây Du Ký 》không sai một chữ nào. Tất cả đám nhỏ trong sân tò mò nhìn Vu Thận. Đây là người nhà của Tiểu Thu sao? Cậu ấy cũng biết kể chuyện à? Vu Thận không muốn làm Nhan Tấn Vân mất mặt, gian nan nặn ra một nụ cười: “Các cậu tìm vị trí ngồi xuống, tôi tiếp tục kể cho các cậu……” Thật ra lúc này bọn nhỏ cũng không muốn nghe chuyện xưa cho lắm, bọn họ xác thật muốn biết Tôn Ngộ Không trong lò luyện đan thế nào, nhưng bọn họ càng muốn vây quanh Nhan Tấn Vân. Nhưng mà, bọn họ cũng biết không thể quấy rầy Nhan Tấn Vân dạy học cho thanh niên trí thức, vậy thì ở lại bên này nghe một chút chuyện xưa coi như giết thời gian. Thiết Đản dẫn cả đám trẻ lớn lớn bé bé ngồi xuống. Phải thêm chút ý kiến của mình vào…… Vu Thận chầm chậm mà nói: “Thái Thượng Lão Quân nhốt Tôn Ngộ Không vào lò luyện đan, phía dưới bắt đầu cháy, lửa càng đốt càng lớn. Tôn Ngộ Không…… Ách, là hoá ra từ cục đá. Cục đá thông thường được tạo thành từ canxi cacbonat với silic oxit. Silic oxit có công thức phân tử là SiO2·nH2O, màu trắng, không độc, mật độ tương đối là……” Thiết Đản nhịn không được nói chen vào: “Cái kia…… Cậu đang nói cái gì?” Vu Thận vội vàng sửa miệng: “Là Thái Thượng Lão Quân nhốt Tôn Ngộ Không vào lò luyện đan, muốn luyện hắn, nhưng không thể luyện được. Vì cái gì? Bởi vì silic oxit có tính ổn định hóa học vô cùng tốt, chịu được cực nóng, cho nên……” Đón ánh mắt mê mang kia của bọn nhỏ, tiếng Vu Thận dần dần nhỏ xuống, cuối cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Anh trầm mặc một hồi lâu, mới thật cẩn thận hỏi: “Nếu không thì, tôi đọc nguyên văn cho các cậu nghe nhé?” Anh thật sự không biết kể chuyện như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!