Mấy năm nay chất lượng giấc ngủ của cô rất kém, trên cơ bản là phải dựa vào thuốc ngủ, tất cả đều nhờ Lý Tung Dương ban tặng.
Lần đầu tiên mất ngủ là vì một gói đồ được đặt trước cửa nhà, tên người nhận là Lý Tung Dương, Lâm Nhiên Di tưởng là gối cổ mấy hôm trước Lý Tung Dương mua giúp cô nhưng khi mở ra lại là một chiếc hộp bốc mùi chuột chết đã thối rữa.
Lý Tung Dương ôm cô ngủ mấy đêm, Lâm Nhiên Di mới từ từ tự chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ hai mất ngủ là khi cô đang đi dạo phố với Lý Tung Dương, cả hai suýt thì bị xe phân khối lớn tông chết làm mặt mày Lý Tung Dương nặng nề đến mức anh không nói một lời nào lôi cô về nhà ngay. Khi đó Lý Tung Dương vừa mới làm một chương trình, đầu đường cuối ngõ đều bàn tán về cuộc điều tra nhân viên cảnh sát kinh tế ở thành phố S ăn một bữa cơm có giá trên trời.
Lý Tung Dương quyết định đưa Lâm Nhiên Di đến Tam Á tắm nắng vài hôm, đến khi trở về biết chương trình kia của mình bị nhà đài sửa đổi dừng tuyên truyền thì vô cùng tức giận, không thèm đi làm nữa. Cấp trên e ngại người bố quyền cao chức trọng của anh nên cũng không dám làm gì.
Lần thứ ba mất ngủ là lúc nửa đêm có người gõ cửa liên tục khiến Lâm Nhiên Di không chịu được. Lý Tung Dương nhờ bố điều một đoàn bảy tám xe cảnh sát đến dưới nhà họ, làm ngay một bữa nướng ngoài trời, một đám người ăn nhậu thâu đêm. Từ đấy tiếng đập cửa cũng dần biến mất. Thật ra Lâm Nhiên Di đã quen thấp thỏm lo âu, sau chuyện đó cô lại càng mất ngủ. Cứ như vậy cho đến khi Lý Tung xiêu vẹo ôm cô rồi biến mất không một dấu vết.
Sau khi anh đi, đại viện nhà anh luân phiên có người đi tuần dưới nhà cô. Ban đầu, thấy ai Lâm Nhiên Di cũng đều truy hỏi tung tích của Lý Tung Dương nhưng lâu dần cô cũng thôi không hỏi nữa.
Cô nhớ đêm đó Lý Tung Dương uống say khướt với đám anh em, khi về nhà thì không bằng cầm thú giày vò cô ngay trên ghế sofa. Làm xong anh ôm lấy cô khóc không thành tiếng, nói loại người như anh không xứng với một cô gái tốt.
Lâm Nhiên Di biết anh sợ cô gặp nguy hiểm nhưng cô không cảm kích.
Từ đó cô bắt đầu uống thuốc ngủ rồi dần dần bị phụ thuộc vào nó.
Lâm Nhiên Di vô thần nhìn trần nhà cho đến khi ánh nắng sớm xuyên qua khe hở của rèm cửa, như sợi tơ chiếu lên trên cánh cửa màu gỗ nâu.
Cô ngồi dậy rón rén đi vào phòng ngủ bên cạnh, Lý Tung Dương đang ôm chăn ngủ say, Lâm Nhiên Di đặt điện thoại của mình bên cạnh gối anh rồi đứng dậy, khi đi còn nhìn thoáng qua khuôn mặt đang ngủ say của anh, bước chân liền chần chừ.
Cô ghé sát mặt nhìn anh, anh ngủ say giống như một đứa trẻ nhỏ vô tư không biết lo lắng. Hàng mi vừa dài vừa cong, cái mũi như tượng tạc cùng với đôi môi mỏng khiến khuôn mặt càng thêm sắc nét, sở hữu khuôn mặt đẹp thế này, chắc thần chết nhìn thấy cũng sẽ có vài phần thương tiếc.
Lâm Nhiên Di khe khẽ thở dài, chậm rãi đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Cô nấu cháo trứng, trộn hai đĩa dưa góp, đặt lên bàn ăn rồi đi rửa mặt thay quần áo, nhẹ nhàng ra cửa.
Cô đổi mật khẩu thành mấy con số ngẫu nhiên không hề có logic cũng như không liên quan đến cô hay Lý Tung Dương, đến khi anh phát hiện không phải điện thoại của mình thì có muốn xem trộm máy của cô cũng không được.
Lâm Nhiên Di thất thần suốt cả một buổi sáng rồi lại liên tiếp mắc sai lầm khiến tổng biên tập Đỗ giận tím mặt. Trong lúc nghỉ giữa giờ, cuối cùng di động của Lý Tung Dương cũng vang lên.
Lâm Nhiên Di miết chiếc điện thoại của Lý Tung Dương, cả người căng thẳng đến phát run, cô liếc nhìn màn hình, chính là số điện thoại có đuôi 456.
Đây là một số điện thoại vô cùng bình thường nhưng cũng có thể là mấu chốt để tìm ra sự thật. Lâm Nhiên Di nhìn chằm chằm dãy số đang nhấp nháy trên màn hình, lỗ tai cô như nghe thấy tiếng chuông gọi hồn lạnh lẽo từ địa ngục vang vọng đâu đây, chỉ có mấy giây ngắn ngủi thôi mà như cả một thế kỉ vậy.
Tiếng chuông cuối cùng cũng dừng lại, áo sơ mi Lâm Nhiên Di ướt sũng mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!