Lý Tung Dương đưa tay về phía cô, ánh đèn phủ lên đôi tay trắng nõn lại thon dài, làm lộ rõ cả khớp xương của anh. Lúc này, Lâm Nhiên Di mới phát hiện anh gầy đi rất nhiều, gầy đến biến dạng, không biết một năm qua anh đã phải trải qua những gì.
Lâm Nhiên Di không nắm lấy tay anh mà đứng dậy, tiến thêm hai bước, ngồi xổm xuống trước măt Lý Tung Dương, nhìn thẳng vào mắt anh: "Nói đi!"
Cô bình tĩnh nói.
Lý Tung Dương thất vọng hạ móng vuốt nhưng vẫn chưa dứt tâm, nhân lúc Lâm Nhiên Di không phòng bị thì sấn tới, hôn lên trán cô một cái rồi lại nhanh chóng nhảy lên ghế sô pha, đau đến mức hít thở không thông.
Thân tàn chí kiên, chỉ số trêu ghẹo con gái hoàn toàn đạt chuẩn chuyên nghiệp.
Lâm Nhiên Di vốn định nổi giận nhưng thấy trán anh toát giọt mồ hôi to như hạt đậu thì sợ tới mức quên luôn cả giận, cuống quít quay lại kiểm tra vết thương của anh, cũng may vết thương trông đáng sợ nhưng không bị xuất huyết, chỉ là vết khâu bên trái hơi sưng đỏ, e là do vừa rồi bị cô đá. Trong nháy mắt miệng vết thương như mọc lên trên người cô, đau đến khắc khoải.
Lâm Nhiên Di bất giác duỗi tay, nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo dữ tợn trên bụng Lý Tung Dương, cực kỳ cẩn thận, nhẹ nhàng như lông chim lướt qua.
Bạn học thích diễn quả nhiên không giữ được bình tĩnh, cơ bụng rắn chắc nhẹ nhàng run lên, anh thở gấp, ánh mắt như tối lại, thấp giọng nói: "Cứng lên rồi, làm sao giờ..."
Tên đàn ông thối tha này chỉ biết làm màu là hay, bên ngoài thì tỏ ra cấm dục nhưng bản chất là cầm thú. Trong mắt anh chỉ có hai loại người để đối xử: một là Lâm Nhiên Di, hai là không phải Lâm Nhiên Di. Với Lâm Nhiên Di thì mấy lời cợt nhả bay đầy trời, lưu manh, vô lại, chuyện gì cũng làm được. Với loại còn lại thì thỏa đáng chu toàn nhưng vẫn có gì đó xa cách, bốn chữ mặt người dạ thú, anh chỉ sử dụng với Lâm Nhiên Di, còn vẻ ngoài quân tử là để người ngoài nhìn vào.
Lâm Nhiên Di bị buộc chặt trên cây đào thối nát là anh, trải qua mấy mùa hoa nở hoa tàn mà vẫn không tu được chính quả. Bỗng nhiên phát hiện mình chính là một hội viên lâu năm, bị nhan sắc của anh mê hoặc, sa vào trong đó, muốn dứt ra mà không được.
Cô từ nhỏ đến lớn học giỏi đa tài, cương trực công chính, hình mẫu "con nhà người ta" tiến thẳng vào đại học, quãng đời tiếp theo tất nhiên phải là 4 năm sinh viên giỏi toàn diện, gặp được một người đàn ông thích hợp, bước vào con đường kết hôn, sinh một đứa bé đáng yêu, là một gia đình trung lưu, bỏ qua mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, sống hạnh phúc đến già.
Cho đến lần gặp nhau dưới tán cây ngô đồng hồi năm nhất ấy, từ lúc thấy tên đểu này, cuộc sống từ đó về sau về cơ bản là có thể xếp vào phần lịch sử đen tối không muốn nhớ lại.
Bình tĩnh, bình tĩnh, tính của tên này, cô còn không hiểu sao?
Cô nở nụ cười đắng chát, bị tên Lý Tung Dương này làm cho tức đến bật cười, nói dễ hiểu là kiểu cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
Lý Tung Dương xoa mặt cô, dịu dàng nói: "Em đừng lo lắng quá, vết thương này đã đỡ nhiều rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy ngứa ngứa, em sờ nhiều một chút, vừa giải ngứa vừa thoải mái, ấy, ấy, đừng bỏ tay ra mà, em vừa bỏ ra, anh lại thấy đau rồi!"
Lâm Nhiên Di thở dài: "Tôi đi lấy thuốc cho anh uống!"
Cô đứng dậy, đi được hai bước, chần chừ một lúc lại đi vào phòng ngủ, kéo ngăn bàn đầu giường, lấy một viên thuốc trong hộp thuốc ngủ.
Cho anh uống thuốc rồi, tai sẽ được yên tĩnh, tai được yên tĩnh, cảm giác muốn bóp chết anh cũng bớt.
Cô bỏ thuốc ngủ và sữa bò vào nồi, bật bếp, đợi sữa sôi thì lấy muôi khuấy, xác định viên thuốc hoàn toàn tan rồi mới đổ ra cốc, bưng ra ngoài.
Lý Tung Dương đã tự ngồi dậy, dựa nửa người vào tay vịn sô pha, nheo đôi mắt hẹp dài nhìn cô, mắt cười long lanh, tóc trên đỉnh đầu còn hơi lộn xộn, phối hợp với đôi mắt mê hoặc lòng người thì nhìn qua trông anh chẳng khác gì mấy chú cún đang đợi chủ nhân đến cưng nựng.
"Uống sữa xong thì đi ngủ sớm đi!"
Thái dương Lâm Nhiên Di hơi co giật.
Lý Tung Dương nhận cốc sữa uống một ngụm lớn, vị ngọt ấm áp từ đầu lưỡi lan xuống dạ dày, sau đó lan dần ra toàn thân.
Uống sữa xong, Lâm Nhiên Di đẩy anh vào phòng vệ sinh, đưa bàn chải đánh răng và khăn cho anh dùng, xong xuôi thì dẫn anh vào phòng khách, lấy chăn gối trong tủ âm ra đưa anh.
Lý Tung Dương ngồi trên giường, đôi chân dài duỗi thẳng, thấy Lâm Nhiên Di chưa có ý định đi thì trêu cô: "Ái phi còn thất thần làm gì, mau tới đây cởi áo thị tẩm nào!"
Nói xong còn tự cởi nút áo, lộ ra phần cổ thon dài, ánh đèn vàng phủ lên mái tóc tóc rối loạn trên sô pha của anh, xuất hiện một vầng sáng ấm áp.
Bị thương thành như vậy mà vẫn mặt không đổi sắc trêu ghẹo cô, Lâm Nhiên Di cũng không tài nào hiểu nổi.
Cô chăm chăm nhìn chiếc điện thoại Lý Tung Dương tùy ý ném ở trên giường, ánh mắt vừa phức tạp vừa rối rắm, rõ là một lời khó nói hết.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!