TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Diệp Ly, Bản cung muốn khiêu chiến với ngươi!”
Lời vừa nói ra, trong đại điện nhất thời một mảnh yên lặng. Thật lâu sau mới nghe được tiếng cười của Phượng Chi Dao từ trong đại điện vang lên. Đầu tiên là cúi đầu buồn cười, về sau dường như là nhịn không nổi dứt khoát cất tiếng cười to. Cười đến mức công chúa Lăng Vân thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chằm Phượng Chi Dao nói: “Ngươi cười cái gì? !”
Phượng Chi Dao lau khóe mắt, cười híp mắt khoát tay một cái nói: “Không có gì, đột nhiên buồn cười thì cười thôi.” Sau đó chuyển hướng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, giật giật đôi môi không tiếng động nói mấy chữ. Diệp Ly tinh thông thần ngữ nhìn thấy liền hiểu rõ, Phượng Chi Dao nói chính là”Lam nhan họa thủy”. Mặc Tu Nghiêu dù không biết chính xác Phượng Chi Dao nói cái gì, nhưng chỉ nhìn ánh mắt của hắn cũng có thể đoán được mấy phần, nguy hiểm liếc hắn một cái không thèm để ý đến.
Công chúa Lăng Vân cũng chỉ nhất thời vọng động, nhưng lời đã nói ra thế nào còn thu lại được. Ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Ly hỏi: “Như thế nào? Ngươi không dám?”
Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, mỉm cười nhìn công chúa Lăng Vân hỏi: “Công chúa, vì sao ta phải tiếp nhận khiêu chiến của ngươi?” Năm đó sở dĩ nàng tiếp nhận khiêu chiến là vì Mặc Tu Nghiêu, tôn nghiêm của Định Vương Phủ, đồng thời cũng là vì tôn nghiêm của Định Vương Phi. Nhưng hiện tại, Diệp Ly thật sự nghĩ không ra tại sao nàng phải tiếp nhận khiêu chiến của công chúa Lăng Vân. Nhìn công chúa Lăng Vân hơn phân nửa cũng biết nàng ta đã lập gia đình rồi, vốn không thể nào còn nhớ thương Mặc Tu Nghiêu nữa? Về phần tôn nghiêm của Định Vương Phủ, hiện tại đã sớm không cần Vương Phi nàng đây đi đánh bại công chúa của một quốc gia bại trận để chứng minh rồi.
“Ngươi không dám? !” Công chúa Lăng Vân khinh thường nhìn Diệp Ly.
Diệp Ly mỉm cười nói: “Ta không cần phải làm thế.” Nàng không cần tiếp nhận khiêu chiến của công chúa Lăng Vân, cõi đời này không còn ai dám nói nàng không xứng với Mặc Tu Nghiêu, dám nói nàng không xứng làm Định Vương Phi.
Nghe vậy, sắc mặt công chúa Lăng Vân càng thêm khó coi. Diệp Ly nói không sai, nàng ta không cần thiết phải tiếp nhận khiêu chiến của nàng. Nói rõ hơn một chút, lấy danh tiếng và địa vị hiện tại của công chúa Lăng Vân, căn bản cũng không có tư cách khiêu chiến Định Vương Phi.
Tây Lăng Hoàng nhìn không khí có chút lúng túng, vội vàng mở miệng nói: “Lăng Vân từ nhỏ đã bị Trẫm chiều hư rồi, không biết nặng nhẹ kính xin Vương Phi tha lỗi.”
Công chúa Lăng Vân há miệng còn muốn nói gì đó. Tây Lăng Hoàng hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: “Cũng không nhìn một chút xem đây là địa phương nào, còn không đi xuống!”
Mặc Tu Nghiêu đỡ Diệp Ly đứng dậy, hướng Tây Lăng Hoàng cười nói: “Tây Lăng Hoàng, nếu chúng ta đã đàm phán xong. Bản vương và Vương Phi trước hết hồi dịch quán nghỉ ngơi, mấy ngày qua A Ly cũng hơi mệt mỏi.” Tây Lăng Hoàng vội vàng cười nói: ” Sao Định Vương và Vương Phi không ở tạm lại trong cung? Trẫm đã sai người quét dọn một cung điện để mọi người ở lại.” Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay cười nói: “Cái này không cần, Bản vương cũng không kén chọn chỗ ở. Cáo từ trước.”
“Này. . . Trẫm còn chưa chuẩn bị tiệc tẩy trần cho Định Vương và Vương Phi. . . . . .”
Diệp Ly cười khẽ nói: “Đa tạ Tây Lăng Hoàng phí tâm, quả thật ta hơi mệt mỏi, hôm nay cũng chỉ có thể tạ ơn ý tốt của Tây Lăng Hoàng.”
Định Vương và Vương Phi đều đã nói vậy rồi, Tây Lăng Hoàng cũng không tiện lưu lại. Chỉ đành phải cho người đưa bọn họ đi ra ngoài. Thời điểm Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly đi tới trước mặt công chúa Lăng Vân có khẽ dừng lại, mới tiếp tục đi ra ngoài. Nhìn đoàn người Mặc Tu Nghiêu ra khỏi chính điện, Tây Lăng Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm đưa mắt nhìn sang công chúa Lăng Vân có chút không vui cau mày nói: “Lăng Vân, ngươi? !”
Chỉ thấy sắc mặt công chúa Lăng Vân trắng bệch, đột nhiên phốc địa một tiếng phun ra một ngụm máu. Tây Lăng Hoàng sợ hết hồn, vội vàng sai người tới đỡ công chúa Lăng Vân, hỏi: “Đây là chuyện gì?” Mặc dù cái nữ nhi này mới vừa rồi khiến ông ta xuống đài không được, nhưng dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của mình. Thấy nàng đột nhiên hộc máu Tây Lăng Hoàng cũng vẫn có mấy phần lo lắng.
Thái y tới rất nhanh, bắt mạch cho Lăng Vân công chúa, có chút nghi ngờ nói: ” Sao đột nhiên Công chúa lại bị nội thương rồi?” Những người khác tự nhiên cũng không hiểu, dù sao công chúa Lăng Vân có nói muốn khiêu chiến Định Vương Phi, nhưng cũng không có đánh nhau mà. Trong điện những người khác cũng không có đụng phải công chúa Lăng Vân, sao đột nhiên lại bị nội thương.
“Định Vương!” Công chúa Lăng Vân giơ tay lên lau đi vết máu ở mép, thấp giọng cắn răng nói.
Mấy ngày nay, cả hoàng thành Tây Lăng phong vân gợn sóng. Dịch quán trong thành mà Định Vương Phủ ở lại, mặc dù phía ngoài có tướng sĩ Mặc gia quân trấn thủ đã yên lặng đi rất nhiều. Nhưng mỗi ngày lại vẫn có đủ loại người lấy các loại lý do đến đây cầu kiến thậm chí là vây xem. Mặc dù hiện tại trong hoàng thành Tây Lăng nguời làm chủ vẫn là hoàng thất và triều đình Tây Lăng, nhưng tất cả mọi người đều biết, hoàng thành Tây Lăng đã thuộc về Định Vương Phủ rồi. Người tâm tư linh hoạt sẽ không tính toán đi theo Tây Lăng Hoàng xuôi nam đến An thành dĩ nhiên là tránh không được muốn đánh chủ ý lên Định Vương Phủ để mưu tính tốt đường tương lai của mình.
Trong dịch quán, tháng chín ở hoàng thành Tây Lăng đã có mấy phần vắng lặng đầu đông. May là phủ đệ Tây Lăng có ít cây cối, nên cũng không lộ ra vẻ thê lương thưa thớt. Trong viện bên cạnh núi giả, Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Bách đang ngồi đối diện đánh cờ. Diệp Ly ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu xem cuộc chiến, ngay cả Phượng Chi Dao và Từ Thanh Phong luôn hiếu động cũng ngồi xem. Nước cờ của Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Bách cũng không phải rất quyết liệt, tùy ý ngươi tới ta đi rất có mấy phần cảm giác thanh thản. Phượng Chi Dao ở một bên thấy nhàm chán, liền nghiêng đầu nói với Diệp Ly ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, cười nói: “Vương Phi, hai ngày nay trong hoàng thành Tây Lăng có chuyện kỳ quái người đã nghe nói chưa?”
Diệp Ly đưa mắt nhìn hắn một cái, có chút khó hiểu.
Phượng Chi Dao cười nói: “Nghe nói ngày hôm qua trong hoàng thành Tây Lăng có cái hội Thu Nguyệt gì kia. Đại khái chính là thiên kim phu nhân của các quan gia trong thành tụ hội … Ngày lễ, chẳng lẽ các nàng không có gửi thiệp cho người sao?” Phượng Chi Dao cũng có chút kinh ngạc, theo đạo lý những quan lại quyền quý trong hoàng thành Tây Lăng kia sẽ không phải không có ánh mắt như vậy chứ. Đặc biệt là đám người căn bản không tính theo Tây Lăng Hoàng xuôi nam.
Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “Quả thật nhận được mấy tờ thiệp, có điều ta thoái thác rồi. Xảy ra chuyện gì sao?”
“Thoái thác cũng tốt, nghe nói hôm qua công chúa Lăng Vân đi tham gia hội Thu Nguyệt, bị người ngăn ở ngoài cửa không cho vào đấy.” Trong tươi cười của Phượng Chi Dao tuyệt đối tràn đầy bộ dáng có chút hả hê, ai bảo công chúa Lăng Vân người đàn bà kia lớn lên cay nghiệt chưa tính, lại còn một bộ lỗ mũi mọc trên đỉnh đầu, cũng không phải là khiến người chán ghét sao? Phượng Tam công tử cho tới bây giờ cũng chưa từng là người khoan hậu đâu đấy.
“Chặn ở ngoài cửa? Đây là vì sao?” Diệp Ly nhướng mày, có thêm mấy phần hứng thú. cho dù công chúa Lăng Vân ngang ngược thế nào cũng là công chúa Tây Lăng, nàng ta quả thật có cái tiền vốn để cao ngạo. Phần lớn đám người quyền quý sẽ không theo nàng ta tranh phong, huống chi là cố ý đánh vào mặt nàng ta như vậy. Phượng Chi Dao cười nói: “Không biết chuyện gì xảy ra, tin tức công chúa Lăng Vân ở trong cung khiêu khích Định Vương Phi hiện đã truyền khắp cả thành. Lại nói chuyện năm đó công chúa Lăng Vân ở Đại Sở, đám quyền quý bọn họ cũng biết đến. Hôm nay lại tự mình rước tranh cãi rồi, ngẫu nhiên, năm nay chịu trách nhiệm cử hành hội Thu Nguyệt chính là Tôn gia phú thương của hoàng thành, kể từ sau khi Mộ Dung gia bị tiêu diệt, Tôn gia quật khởi cực nhanh, hôm nay có thể nói chính là thủ phủ của Hoàng Thành cũng không quá đáng. Bản thân lại là cựu thần Tây Lăng vứt bỏ quan hàm đi làm thương nhân, đương nhiên cũng không thể nào cung kính với công chúa Lăng Vân. Hiện giờ Hoàng Thành đổi chủ, bọn họ thế nào còn đặt công chúa Lăng Vân vào trong mắt?”
“Tôn gia?” Vừa đánh cờ, Từ Thanh Bách ngẩng đầu lên hỏi.
Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: “Làm sao? Tứ công tử có ấn tượng gì à?” Từ Thanh Bách gật gật đầu nói: “Ta vừa tới Tây Lăng không bao lâu, gia chủ Tôn gia đã phái người tới đưa lễ nạp thái. Hai ngày này Tôn gia cũng hướng dịch quán tặng lễ đi?”
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu tiếp tục suy tư nước cờ, Diệp Ly và Phượng Chi Dao nhìn về Trác Tĩnh đứng bên cạnh. Những chuyện này cũng đều là Trác Tĩnh, Lâm Hàn xử lý, Trác Tĩnh suy nghĩ một chút nói: “Mấy ngày qua gia chủ Tôn gia cũng phái người tặng không ít lễ vật. Hơn nữa, Tôn gia công tử còn đích thân đến cầu kiến một lần. Bất quá Vương gia cùng Vương Phi nói không gặp bất luận kẻ nào, thuộc hạ liền trở về.”
Diệp Ly có chút không giải thích được hỏi: “Tứ ca, Tôn gia có vấn đề gì sao?”
Từ Thanh Bách lắc lắc đầu nói: “Vậy cũng không có, ta chỉ cảm thấy gia chủ Tôn gia này có ánh mắt thật độc đáo. Thời điểm ban đầu khi ta vừa tới Tây Lăng, cả Hoàng Thành chỉ có bọn họ tiến đến kết giao.” Phượng Chi Dao lơ đễnh, thản nhiên nói: “Có lẽ hắn muốn lấy lòng cả hai bên, thương nhân mà. . . Luôn không thích đem toàn bộ trù mã đặt trong cùng một giỏ xách đây.” Từ Thanh Bách lắc đầu nói: “Lấy tài phú và địa vị của Tôn gia hiện nay, không cho phép hắn hành động tùy tiện. Nếu không phải các ngươi tới nhanh một chút, nói không chừng qua ít ngày nữa Tôn gia cũng nên xui xẻo rồi. Chính là hiện tại. . . Ngươi cảm thấy Tây Lăng Hoàng sẽ để Tôn gia cùng với nhiều tài sản như vậy cho Định Vương Phủ sao?”
Diệp Ly trầm ngâm chốc lát nói: “Nói như vậy. . . Chuyện ngày hôm qua gia chủ Tôn gia phái người tới thỉnh gặp chẳng qua là Tôn gia đối với Định Vương Phủ bày tỏ thái độ sao?” Từ Thanh Bách lạch cạch một tiếng hạ xuống một con cờ, cười nói: “Có thể nói như vậy.”
“Chuyện này. . . Vương gia thấy thế nào?” Phượng Chi Dao cười híp mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu. Mấy ngày qua bọn họ nhận được không ít các loại lễ vật, trong đó vàng bạc châu báu kỳ trân dị bảo đồ cổ đương nhiên không cần phải nói rồi, trân bảo hiếm thế gì đó cũng không coi là gì. Nhưng cũng không thiếu mỹ nhân tuyệt sắc khiến cho người có chút dở khóc dở cười rồi. Trong những mỹ nhân này cố nhiên có một ít danh kỹ vũ cơ tuyệt sắc thì cũng thôi đi, còn có một ít là muội muội, nữ nhi của các phú thương, quyền quý Tây Lăng đấy. Mặc dù nói người trong thiên hạ đều biết Định Vương đối với Định Vương Phi một tấm chân tình, tình sâu ý nặng, nhưng cũng tránh không được một số người muốn tồn lấy một chút may mắn trong lòng, tới thử một lần. Cho nên, Định Vương điện hạ bình sinh lần đầu tiên nhận được cái loại đãi ngộ bị Vương Phi đuổi ra khỏi phòng ngủ đi ngủ thư phòng. Phượng Chi Dao đứng ngoài xem cũng không khỏi tỏ vẻ: Vương gia rất oan uổng.
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt quét mắt nhìn Phượng Chi Dao một cái, tiện tay bỏ xuống con cờ trong tay lạnh nhạt nói: “Những chuyện vặt này không phải đã nói giao cho Thanh Bách xử lý là được rồi sao?” Dứt lời, còn không dấu vết nhìn Diệp Ly ngồi bên cạnh mình một cái. Từ Thanh Bách là Tứ biểu ca của A Ly, dĩ nhiên biết xử lý thế nào mới không khiến cho A Ly không vui. Thật ra thì đối với những kẻ ân cần dâng tặng lễ vật, đặc biệt là kẻ không có mắt tới hiến cái gì mỹ nữ kia, ý nghĩ của Mặc Tu Nghiêu chính là trực tiếp giết. Nhưng hiển nhiên, ý nghĩ như vậy mà nói ra sẽ không ngừng bị người phản đối, ngay cả A Ly cũng sẽ không đồng ý.
Bạn đang đọc bộ truyện Thịnh Thế Đích Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thịnh Thế Đích Phi, truyện Thịnh Thế Đích Phi , đọc truyện Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi chương mới