Giang Lâu Tâm sau khi say rượu thì khó chịu nguyên cả ngày, bị tiếng gõ cửa đánh thức, khi tỉnh dậy hai mắt tối sầm lại, bị tụt huyết áp.
Nhìn thấy Bùi Mộ Ẩn đang nắm tay đứa trẻ bốn tuổi, ôm trán hỏi: "Mày bắt cóc con của ai?"
Bùi Mộ Ẩn còn mù mịt hơn hớn ta, lúng túng nói: "Mang từ căn hộ của Chúc Huỳnh tới. Bé con ở nhà một mình, tao sợ lại chạy ra ngoài, đưa đến bệnh viện cũng không tốt lắm. "
Đây là một cậu bé câm điếc chưa biết đọc chữ.
Lúc còn trong căn hộ Bùi Mộ Ẩn cố gắng liên lạc, nhưng vật vã hồi lâu cũng không được, số điện thoại của Hứa Nguyên Tư lại không liên lạc được, gần như tuyệt vọng.
Anh chưa kịp tiêu hóa lượng thông tin trước mắt, bé con so với anh còn sợ hãi hơn, khóc thút thít suốt một quãng đường.
Giang Lâu Tâm sững sờ: "Mày thật là khoa trương, còn muốn tao dỗ trẻ con!"
"Tao nhớ mày có đi làm tình nguyện ở cô nhi viện mà, còn học ngôn ngữ ký hiệu? Không phải được trẻ em chào đón lắm sao?"
Giang Lâu Tâm thì thào: "Tao lúc ấy là vì theo đuổi trai đẹp, không phải là thật sự yêu trẻ con! Tao quên hết ngôn ngữ ký hiệu rồi!"
Hứa Nguyên Tư và Bùi Mộ Ẩn trước đó có nói qua để chìa khóa dưới chậu hoa trước cửa, bé con cũng là lấy chìa khóa nơi đó để mở cửa.
Bé con rất quen thuộc trong nhà, giống như cậu chủ nhỏ, khi bị Bùi Mộ Ẩn "bắt cóc", còn lấy cuốn truyện cổ tích trong tủ ra mang theo.
Trang tiêu đề của cuốn sách có nét chữ viết tay rất đẹp, có nội dung: Bong bóng. Bùi Mộ Ẩn gọi bé con như vậy, cậu bé sau khi nhìn thấy khẩu hình miệng thì có phản ứng, nhưng vẫn bất an.
Giang Lâu Tâm nói: "Bong Bóng sợ mày kìa?"
Bùi Mộ Ẩn muốn vung tay đầu hàng: "Tao cũng sợ bé."
Khí thế của Alpha quá mạnh, cho dù Bùi Mộ Ẩn thiếu điều muốn quỳ xuống, đối với Bong Bóng vẫn có cảm giác áp chế, trong lòng sẽ run rẩy sợ hãi.
Bên cạnh Giang Lâu Tâm thì tốt hơn rất nhiều, Bong Bóng được cho ăn hai viên kẹo, nín khóc ngồi trên sô pha, sau đó bị nội thất trang trí tinh xảo xung quanh thu hút sự chú ý.
Giang Lâu Tâm trầm mặc một hồi nói: "Mày có cảm thấy cậu ấy..."
... Có phải mang thai con của mày?
Không nói nửa câu sau, nhưng Bùi Mộ Ẩn lại hiểu rõ.
Điều này thật quá sức tưởng tượng.
Chúc Huỳnh tuy xuất thân nghèo khó nhưng lại có tương lai đầy hứa hẹn, xinh đẹp lại có cá tính, về mặt tình cảm thì dù có bị Bùi Mộ Ẩn "cưa đổ" cũng không thiếu người theo đuổi.
Nếu trì hoãn việc học của mình, còn có thêm một người con, thì sự hy sinh là không thể tưởng tượng được.
Đây không phải là cái giá mà người không có chỗ dựa như Chúc Huỳnh có thể trả nổi.
Một lúc sau, anh nói một cách khô khan: "Tao không biết".
Giang Lâu Tâm nói: "Vậy thì việc hòa giải của hai người diễn ra thuận lợi chứ?"
Bùi Mộ Ẩn muốn nói rằng, thuận lợi cái gì cơ chứ.
Chúc Huỳnh cho anh một chút ngọt ngào, quay đầu lại tổn thương anh một chút, càng đón nhận nhiệt tình, thì càng thất vọng.
Tất nhiên, chuyện này dường như không liên quan vào lúc này.
Bùi Mộ Ẩn nói: "Tao không phải vì chuyện này mới muốn làm hòa với em ấy, cũng không hy vong em ấy như thế này."
Anh thực sự bối rối, mất đi vẻ sắc bén thường ngày, trầm mặc nói thêm: "Nhưng tao sẽ chịu trách nhiệm..."
Anh không biết đột nhiên có một bé con khiến anh vui vẻ hay bối rối.
Nhưng điều chắc chắn là Chúc Huỳnh nguyện ý làm như vậy, khẳng định vẫn còn tình cảm với anh.
Phần tình cảm sâu đậm này của cậu làm anh đau lòng.
"Ái chà chà, còn quá sớm để nói chuyện quay lại, mày nên nghĩ cách nói chuyện rõ ràng với cậu ấy đi."
Lúc đầu Bùi Mộ Ẩn như bị sét đánh, muốn hỏi thẳng Chúc Huỳnh.
Sau khi lên xe, anh thấy đứa trẻ đang lúng túng xoa tay, vì sợ chiếc áo khoác của mình sẽ làm bẩn nội thất sang trọng bên trong xe, anh chợt trở nên do dự.
... Anh có nên hỏi không?
Giang Lâu Tâm nhìn anh, sau đó nhìn bé con: "Sao bé con này không giống mày gì cả."
Bùi Mộ Ẩn: "..."
"Mày nhớ liên lạc với bạn cùng phòng của cậu ấy, chờ có thể liên lạc được thì đưa Bóng Bóng trở về." Giang Lâu Tâm nói, "Lỡ cha tao tới mà phát hiện ra có thêm bé con, tao biết giải thích kiểu gì?"
Sau khi nói xong, hắn thấy Bong Bóng đang nhìn mình, cố gắng nở một nụ cười thân thiện.
Bong Bóng ra hiệu, Giang Lâu Tâm nhận ra đó là "Xin chào".
Người cuối cùng chào hắn như thế này là bố mẹ của bạn trai cũ.
Giang Lâu Tâm nghe được Bùi Mộ Ẩn hỏi: "Mày sao vậy?"
Hắn trả lời: "À không."
Trước đây hắn luôn kiêu ngạo và tự cao tự đại, chưa bao giờ khiêm tốn, canh giữ ở con hẻm đổ nát, luôn miệng xin lỗi cha mẹ của người kia, khẩn cầu bọn họ cho mình vào cửa.
...Mời cậu ra ngoài.
...Xin lỗi.
...Nó không muốn gặp lại cậu.
...Xin lỗi.
...Xin lỗi.
Bùi Mộ Ẩn kinh ngạc: "Ta còn tưởng rằng mày như thế này, hẳn là học được một câu tỏ tình."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!