Chương 45 Quan Phục
Lão thành chủ chậm rãi từng bước một đi tới cũng không thèm liếc nhìn đám người phụ nhân kia lấy một cái quay đầu đối với Tần gia chủ ở một bên vui vẻ mỉm cười. Tuy không nói thế nhưng là người tâm tư linh mẫn một chút đứng ở xung quanh đều sẽ nhìn ra được rõ ràng là động thái chào hỏi tưởng chừng như cực kì thường tình giữa mọi người như thế này lại có một phần ý tứ sâu xa ở bên trong.
Tần gia chủ sắc mặt từ đầu đều âm trầm cho dù là mỉm cười vui vẻ đáp lại xã giao cũng không chút nào thay đổi. Dù sao ai cũng không ngu ngốc đều biết được tâm tư của vị thành chủ đại nhân kia chân chính là mong muốn ở trong cục diện rối rắm trước mắt này Tần gia chủ thu lại một bước chân xem như chừa cho bản thân hai bên cục diện này một cái bậc thang để bước xuống.
Cũng xem như hiểu được ý tứ của vị thành chủ vất vả từ xa chạy đến, hình như nghe nói hắn cả đêm hôm qua và buổi sáng hôm nay đều vất vả ngược xuôi vì chuyện bên trên kinh thành cũng như đại điển khai mệnh, lúc này còn có thể xuất hiện ở đây cũng xem như đã tận lực làm việc, nếu như chủ động lùi lại một bước mà nói giữ lại cho ông ta chút mặt mũi để sau nà còn lăn lộn trong thành cái này cũng là điều nên làm.
Thế nhưng đại sự đã bày ra như thế đao kiếm sớm cũng đã rút khỏi vỏ chỉ chờ được nếm máu thịt đối phương, khi không nói muốn thu là thu đạo lí này chính là đang tự làm nhục gia phong cùng với địa vị huy hoàng nhất của Tần gia, Tần gia chủ không làm cũng chính là không muốn làm. Ánh mắt chuyển dời đến vị đại trưởng lão và các trưởng lão khác trong tộc sớm đã nộ khi xung thiên nghiến chặt bàn tay muốn g·iết người ở bên cạnh mình không cần lên tiếng mọi lời bàn đều cần dùng đến một ánh mắt là đủ. Đại trưởng lão nộ khí đã dần được dằn xuống đối với ánh mắt đưa tới kia ngẫm nghĩ ra được một phần ý nghĩa chủ động lắc đầu.
- Gia chủ cái này, ngài muốn kêu ta đánh g·iết thì được phần còn lại ta không quyết đâu a đều là ngài tự phân phó đi đừng hỏi ý kiến của ta.
Mấy người khác nhìn nhau cũng đều đồng loạt đưa tới một cái lắc đầu biểu thị ý tứ mọi chuyện để cho người tự lo liệu bọn họ tuyệt đối không có ý kiến nào, cho dù quyết định làm sao cũng đều là hai tay đồng tình. Tần gia chủ gật đầu thoải mái xem như thống nhất được quan điểm trên dưới của mọi người bàn tay hơi giơ cao lên phất nhẹ nhàng hai cái ra hiệu cho tất cả đang ẩn nấp trong bóng tối đều chủ động lui xuống đi.
Một cái phất tay vừa tới này hàm ý ở bên trong nó sâu xa hơn mặt nghĩa bên ngoài rất nhiều, vị thành chủ vừa mới xuất hiện đây trong lòng không khỏi thầm than khổ thiếu điều khóc một trận thật lớn, bản thân hận không thể ở nhà nằm trong nệm ấm chăn êm ôm nàng thê tử yêu dấu của mình ngủ một giấc ngon lành tự nhiên lại chạy đến nơi này đưa đầu chịu tội để nợ lão hồ ly Tần gia chủ một cái ân tình, cái này so với tự tìm đường c·hết còn có chỗ nào khác nhau. Trước giờ trong thành vì để giữ thế trung lập hòa hoãn giữa các gia tộc mà bản thân chịu không ít khổ sở, giờ thì hay rồi đúng là rất hay rồi.
Thành chủ đại nhân cố nén lại tận cùng sự tức giận của mình khó khăn nuốt xuống một tiếng chửi con mẹ nó tiện nhân dành cho phụ nhân cùng với phá gia chi tử kia của bà. Chỉ là lúc này nhóm người của thiếu phu nhân cũng đã ổn định hơn phần nào ai nấy trong lòng buông xuống một mối lo sợ gương mặt dưới ánh sáng lập lòe của đèn lồng treo cao vốn bơ phờ lo lắng đã bình ổn hơn nhiều.
Lúc này từ đằng sau của mọi người Tần Phong giống như ngộ tính đã đủ đốn ngộ đã chín mùi lúc này cười lớn một trận làm cho mọi người vốn đều nín thở tập trung vào cái thế cục loạn như tờ vò ở trước mắt kia được một giật mình hú hồn, ai nấy cả kinh quay lưng mà nhìn thiếu niên cười lớn trong lòng đầy ý nghĩ hàm xúc có nét cười thâm ý sợ hãi lo lắng, cuối cùng là mơ hồ lẩn khuất trong vô số ánh mắt dưới nền trời đêm.
- Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan phục...thì ra cái quan phục của thánh nhân đạo gia liền chính là như thế a. Thực sự cao thâm, thực sự cao thâm a. Nào mọi người chút chuyện vặt mà thôi, gặp nhau đều là duyên phận có thể bỏ qua liền bỏ qua đi a.
Thiếu niên trong lòng có đốn ngộ đặc biệt lúc này cũng không quản thêm nhiều ánh mắt của mọi người nữa bước chân thoải mái thong dong tự tại rời đi mang đến cho người ta cảm giác người đọc sách càng thêm phần giống hơn cả các vị tiên sinh dạy học trong trường tư kia. Sau những cơn gió Hồi Xuân Hàn lạnh lẽo qua đi lưu lại trong lòng mỗi người một sự thanh mát kì lạ khiến ai đang có nỗi niềm liền tự nhiên tiêu tán chỉ giữ lại dáng vẻ vui cười.
Tần gia chủ cũng tuân thủ đúng như những gì mình đã hứa, ánh mắt quét ngang qua hai bên thành chủ cùng với phụ nhân và hài đồng lưu lại một nét cười hàm tiếu đặc biệt không có cất lời chỉ lướt mắt quay đầu cùng với toàn bộ người của Tần gia đang đứng trên đường chủ động quay đi xem như bỏ ra một cái bậc thang để mấy người bọn họ cùng nhau dắt tay mà bước xuống. Có người trong bóng tối mỉm cười có người lại vì một màn kịch này mà trầm mặt cuối cùng đều không có ai tránh được một nét bi ai của mình, nhất là hai vị đứng đằng sau màn đều không khỏi một cái chau mài nghiền ngẫm
- Tần Kính Tâm ngươi đưa ra loại kế sách như thế này cũng thật thâm sâu, liền để cái vị thành chủ cao cao tại thượng cả đời bình thản như mặt hồ kia rơi vào trong vũng bùn thế sự. Thanh Sơn thành những ngày tháng tiếp theo chắc là sẽ không còn được yên bình nữa rồi, tiếc là vẫn để lọt một điểm…đáng tiếc.
Kịch rất nhanh cũng đã tàn cuộc người trên đường hầu như đều đã tản người nào đi đường của người nấy trả lại cho phố Đào Hoa không gian tấp nập và hào hứng như vốn có của mình, mà trận hào hứng bất chợt này chủ yếu là bởi vì có một câu chuyện thú vị để người dân trong thành đem ra ngồi trà chanh mà phân tích mổ xẻ với nhau lại xem như có cái cớ mà lớn lời vui vẻ.
Vị thành chủ đại nhân vốn bình thường cao cao tại thượng thì lại càng không nhắc đến nữa, lần nãy triệt để đúc đầu vào rọ tâm tình đương nhiên chán nản mặt mày bí xị dáng người thất thỉu giống như đưa đám, từ sau khi Tần gia chủ rời đi dáng vẻ bình hòa tuy vẫn còn ở bên ngoài thế nhưng ánh mắt đã bị thay thế bởi sự tức giận chăm chăm nhìn thẳng về phía đôi phụ nhân hài tử.
Cũng phải khó khăn lắm ông mới có thể nuốt xuống được hai chữ tiện nhân đã sắp chửi ra khỏi miệng, phẩy mạnh tay áo hậm hức vứt lại một câu đuổi người khỏi thành rồi lại cùng mấy vị quan viên tùy tùng lên ngựa hồi phủ. Phụ nhân cùng với tiểu hài đồng cũng đều rất nhanh chóng hai mẹ con dìu đỡ lấy nhau chạy biến lên xe ngựa ra lệnh hết tốc lực rời khỏi thành rõ ràng cũng chẳng muốn nấng ná lại cái nơi long đầm hổ huyệt này thêm một chút nào nữa, còn những chuyện về sau phiền phức như thế nào đều phải giữ được mạng mới nói tiếp được.
Tiếng xe ngựa lộc cộc từng hồi dồn dập vang trên con đường lớn Đào Hoa lần này thì đặc biệt thông thuận thoải mái hơn nhiều bởi vì đa phần mọi người đều chủ động tránh qua một bên nhường đường, dù sao nghĩ một chút cũng có thể hiểu không nhiều người trong thành thực sự có được chỗ dựa tốt để mặc sức tung hoành.
Một đoạn ồn ào trôi qua rồi cũng rất nhanh đều chìm hẳn vào bên trong màn đêm vô tận vào cái thâm trầm đến rợn người của núi rừng bên ngoài thành. Có tiếng hú vang rền của loài dã thú sống tận nơi núi sâu rừng thẳm làm cho không gian vốn dĩ đã gai người bởi vì gió lạnh bây giờ lại thêm một phần hoang sơ tựa như rừng thiên từ thượng cổ.
Chỉ nhìn thấy Tần Phong bước tới trước cửa nhà của mình một bàn tay thiếu niên liền hơi ngửa ra, ở trên không trung có chú chim hoàng tước không biết là từ đâu mà tới vỗ cánh từng hơi vui vẻ chao lượn trên đầu cuối cùng hạ thân mình đậu lại ở trong lòng bàn tay của công tử ca thích thú dụi dụi lớp lông vàng óng vào da thịt.
Ngay trên miệng hoàng tước còn ngậm theo một đồng tiền cổ bên trên hai mặt vô cùng đặc sắc một mặt được vẽ hình cái cổng lớn so với cổng đá đã từng nhìn thấy ở ngôi miếu thờ học sĩ phường cũng không có khác nhau cho lắm. Một mặt còn lại thì được điêu khắc đơn giản hình một chiếc quan tài thông qua hình dáng sơ bộ có đoán chừng được làm bằng đồng vì họa tiết trên thân nó vô cùng tinh xảo.
Ở trên đồng tiền ấy lại được đục một cái lỗ tròn tương đối vị trí cũng rất đáng quan tâm chính là nằm ở chính giữa đồng tiền xuyên qua thân của chiếc quan tài cũng như là cảnh cổng đá lớn, ngoài ra còn có thêm một sợi dây chỉ đỏ kích thức cũng xem như tương đối luồng qua lỗ trống này rồi mới cột lại.
Một đồng tiền k·hông r·õ n·guồn g·ốc hay là chất liệu kia từ đầu đến cuối đều mang đến cho người ta một cảm giác áp bức kì lạ rất khó miêu tả thành lời. Tần Phong cầm lấy đặt ở trong bàn tay mình lắc qua lại thích thú cẩn thận xoa đầu chim nhỏ đáng yêu rồi mới phất tay nhẹ nhàng để cho nó tiếp tục vươn cánh bay ngao du.
- Vừa lúc đang thiếu biện pháp dự phòng vậy mà lại có người đưa đến tận nhà cái này vừa vặn đúng là may mắn a. Mượn số mệnh của tiểu tử này dùng tạm vậy, cái này a nếu như sau này biết được thì cũng đừng trách ta, nếu có muốn trách vậy thì nên trách gia tộc ngươi đẩy số mệnh rơi vào cục diện này mà thôi, ngày mai chà…chà chắc sẽ bận rộn lắm đấy. Ầy…đi ngủ một giấc cho đã nào.
Tần Phong vươn vai ưỡn ngực thoải mái đẩy mạnh cánh cửa sân bằng gỗ làm cho nó chậm rãi vang lên từng tiếng kẽo kẹt, thiếu niên từng bước vào trong dõi mắt nhìn quanh khắp sân vườn. Hôm nay tiết trời xem như tương đối đặc biệt mặc cho bản thân thiếu niên đã căng mắt cũng tuyệt không nhìn thấy một đốm sáng trăng sao nào, gia gia cũng không có nằm ở bên ngoài hóng gió để thắp đèn lồng, vậy nên giờ khắc này toàn bộ sân vườn chìm vào bên trong mảng tối.
Tần Phong chấp hai tay sau lưng bước thoải mái trong bóng đêm, bởi vì đã quen thuộc cách bài trí của vườn nhà thế nên thiếu niên từ đầu đến cuối cũng không chút nào chậm chân chỉ cho đến khi bản thân đã bước đến bậc thềm gỗ dẫn vào gian nhà chính hắn mới nhẹ nhàng phất tay khiến cho một vài chiếc đèn lồng nằm lát đát mỗi chỗ một cây ở xung quanh vườn nhà từ từ nổi lửa phát sáng, màn đêm vốn đã bao trùm toàn cảnh lúc này chợt thời xuất hiện từng đốm sáng li ti khắp vườn, tựa như vô số nhưng viên sao trời trong đêm tối.
Thiếu niên rẽ ngang một bên đi nhanh hơn về hướng nhà bếp để tắm rửa thay đổi qua một bộ y phục rộng thùng thình ngủ cho ấm, sau khi xong hết phần công việc chăm sóc thân thể cũng rất nhanh cất bước quay về phòng lên giường thổi tắt đèn.
Trời đã về khuya càng thêm vắng lặng, trời lại thổi tới từng cơn gió đêm lạnh lẽo, tựa như một đứa trẻ con nghịch ngợm nó tò mò trước mọi thứ của thế giới này. Nó chạy qua từng con ngõ nó lướt nhanh qua từng ngôi nhà không một chỗ nào để sót, nó len lõi đi khắp nơi cuối cùng lướt người trên con đường lớn có cây hoa đào thật lớn làm tên gọi kia. Bất chợt tụ thành một trận cuồng phong nhỏ làm cho người đi qua trung phải đều run khẽ lên, bất chợt theo đúng với bản năng thuần túy của con người quay đầu về phía sau nhìn con đường trải dài vắng lặng được thắp sáng bởi vô vàn những ánh đèn.
Số đèn lồng đêm nay được thắp sáng vậy mà đem so sánh với số người đang đi lại trên đường còn nhiều hơn gấp mấy lần là cảnh tượng cực kì hiếm thấy, hai thiếu niên lang thang thả bước trong đêm một cao lớn bề thế quần áo trên người cũng xem như lành lặn vừa đi lại vừa không ngừng khoa tay múa chân diễn tả một điều gì đó, thiếu niên đi ở bên cạnh hắn dáng thấp hơn độ chừng một cái đầu cả thân hình dường ốm o chỉ có một mẫu dường như sau từng bước chân đều hòa mình vào bên trong đêm đen tĩnh mịt, dáng đi bình thản như không.
Hai thiếu niên không ai bảo ai điều gì bước chân cũng không có nhanh chậm rõ ràng xem như xêm xêm nhau mà đi, rất nhanh đã đi đến con ngõ tối tăm lắm lông gà vỏ tỏi quen thuộc Trần Trường An chủ động rẽ hướng ở một bên vẫy tay chào tạm biệt Tống Dương. Thiếu niên cao lớn thu lại một bộ dáng khoe mẽ từ nãy đến giờ của mình, vẫy tay rồi tiếp tục con đường về nhà của mình.
Tổ trạch của hai thiếu niên lang này cách nhau xem như tương đối xa nếu tính toán kĩ càng một chút chính là vừa vặn một dãy phố lớn, còn nếu như nói về hoàn cảnh xuất thân ban đầu của cả hai cũng là có chút giống nhau đều thuộc vào tầng lớp những người nghèo khổ ở trong thành nhỏ, tựa như sẽ vì nguyên nhân ấy mà thân thuộc nhưng thực chất mà nói lại là loại khác biệt một trời một vực, tựa nếu như nếu đem đi so sánh với khoảng các giàu nghèo thông thường thì còn lớn hơn.
Gia đình của thiếu niên Tống Dương ở trong thành nhỏ Thanh Sơn mặc dù là được xếp vào loại nghèo nàn không có của cải gì bề thế từ tổ tiên để lại thế nhưng một nhà Tống gia theo đúng như ghi chép của địa phương trong thành thì đã cắm rễ ở nơi đây đến mười mấy đời, thuộc vào dạng bô lão đắc thọ là dân thâm căn cố cụ của Thanh Sơn thành. Tuy không giàu có quyền thế bằng người nhưng địa vị thực tế ở trên mặt bàn cực cao, ông nội của thiếu niên Tống Dương khi còn sống cũng là một vị bô lão rất có tiếng nói đối với những công việc cúng tế thường nhật đều là vị thành chủ đại nhân cao cao tại thượng đích thân đến mời ông tham dự.
Thế nên cho dù là gia đình nhiều đời nghèo khó cũng thuộc vào cấp bậc khác biệt hoàn toàn với nhóm người nghèo di cư giống như gia đình của thiếu niên Trần Trường An. Tựa như đẳng cấp hai bên tồn tại một cái lạch nước, đối với người dân ở nơi khác đương nhiên cái lạch nước này chẳng rộng được quá rãnh ngón tay chẳng đáng nhắc đến, thế nhưng đối với người dân trong Thanh Sơn thành mà nói là rộng bằng trời cùng biển.
Còn về cái mối quan hệ này rốt cuộc là được hình thành thế nào, liền phải ngược dòng quá khứ nhìn về cái thiếu niên ngày đó bị Bạch đại công tử cùng đồng bọn đánh thảm một trận trong con ngõ vắng người. Đều là thiếu niên trai tráng lực cường khí thịnh sẽ không vì nhiều người cùng hạ thủ mà lưu tình, cái này a có thể hiểu được người trẻ thích nhất là chứng tỏ bản thân mình cái tôi nhiều khi còn cao hơn cả mạng nào sẽ nhẹ tay để kẻ khác cười chê.
Lúc ấy ở trong con ngõ nhỏ quanh vài con đường mỗi ngày đều thiếu ánh dương quang, có hơn hai mươi hộ gia đình sinh sống thế nhưng mỗi người bọn họ bản thân đều là dân di cư vất vả mà đến nơi này kiếm ăn lại rơi vào tầng lớp áp chót dưới đáy xã hội, mỗi ngày làm lụng vất vả cực khổ không dám một khắc nào ngơi nghĩ cũng chỉ dám cầu có được hai bữa cơm lưng bụng nào sẽ vì một thiếu niên không quen không biết mà nguyện ý đắc tội với một trong ba đại gia tộc quyền lực nhất trong thành nhỏ này.
Thế nên ai cũng đều như một đóng hết cửa nhà mặc kệ mọi sự bên ngoài có diễn ra như thế nào chỉ một tâm niệm cố gắng hết sức tránh xa vũng nước đục này nhất có thể, nếu như sau trận đòn mà thiếu niên kia thật sự không qua được vậy thì bọn họ chỉ có thể giúp hắn chọn một nơi phong thủy đất địa thật tốt mà chôn cất, cầu cho hắn kiếp sau sinh được vào gia đình tốt một chút đã xem là tận lực hành thiện tâm rồi.
Đương nhiên cũng có người khác biệt với phần còn lại thiếu niên Lưu Tập Tân ngồi trên tường nhà đất vàng xem trọn màn kịch lớn, không có biểu hiện gì ra bên ngoài khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt trước khổ nạn thậm chí là tử cục của người, chỉ thiếu điều đổ thêm dầu vào trong lửa nói vài câu chăm chọc đả kích để nhóm thiếu niên kia càng hăng máu mà đánh người.
Đến cuối cùng cũng không biết thế nào mà một thiếu niên thân hình gầy khô như que củi cháy đen lại chạy ra từ bên trong một con ngõ hẻm tối tăm khác, dùng hết sức bình sinh của mình xé tim xé phổi hét lên c·hết người rồi vừa hay lúc ấy Tần Phong dao phố vô tình lướt ngang qua nhờ thế mà nhặt về được cho Tống Dương một mạng, cái này liền là món nợ nhân tình rất lớn của thiếu niên này đối với cả Tần công tử và thiếu niên gầy khô que củi kia.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!