TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nhân Gian Khúc

Chương 25: 25 Ai nói thiên vận tuần hoàn không thiên vị chúng sinh ?


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 25 Ai nói thiên vận tuần hoàn không thiên vị chúng sinh ?
Thiếu niên một vài bước chân đầu tiên còn có chút khó khăn, xong sau một hồi tâm lý dần bình ổn lại liền không còn dáng vẻ tự ti như ban đầu nữa vô cùng thoải mái cõng sau lưng đống củi lớn đi chậm rãi trên đường, những người qua lại trên đường vào buổi sớm đều đưa mắt nhìn theo thiếu niên giày rơm kia, trên gương mặt hầu như là bất đắc dĩ khó hiểu, có người mắt chữ a miệng chữ o có người còn âm thầm thốt lên.
- Quả là vùng đất thiên linh địa tú, một thiếu niên bình thường cũng có loại sức lực phi phàm này.
Thiếu niên Trần Trường An bước nhanh hơn trên đường lớn, nép thân mình sát vào bên lề để bó củi lớn không vô tình móc trúng quần áo của mọi người đang đi đi lại lại, chỉ là bản thân cũng không biết được phủ viện của Tần gia rốt cuộc là nằm ở nơi nào thế nên mắt đảo liên tục tìm kiếm. Cuối cùng nhìn thấy một vị sai nha tuần đêm ở gần đó lập tức chạy tới đánh tiếng hỏi đường
- Sai nha đại nhân có thể cho tiểu nhân hỏi đường được không ?
- Ô được chứ, không biết thiếu niên cậu muốn tìm nhà nào.
Vị sai nha nhìn thấy Trường An gánh một bó củi lớn cơ hồ còn to lớn hơn cả thân thể của ông trên lưng vậy mà dáng người thiếu niên với cái chân gầy nhỏ như que củi đen đúa kia chỉ hơi khom xuống một chút giống như bó củi khủng bố kia cũng không quá nặng như người ta tưởng tượng. Cố đè nén lại nỗi bất ngờ ở sâu trong lòng ông đưa bàn tay tới đỡ lấy tấm giấy ghi địa chỉ được thiếu niên đưa ra. Sau một chút quan sát mới khẽ gật đầu thoải mái cất lời.
- Nơi này là tổ trạch của Tần Phong tiểu thư sinh nằm ở rìa phủ viện của Tần gia. Cậu đi thêm một chút nữa sẽ có một con đường lớn, ở nơi ấy sẽ gặp một vài vị hộ vệ của Tần gia cậu chỉ cần đưa tấm giấy cho họ là được.
- Đa tạ sai nha đại nhân.
- Không có gì đây là nhiệm vụ của ta.
Thiếu niên nhận lại mảnh giấy từ bàn tay của vị sai nha cúi đầu thành khẩn cảm ơn rồi tiếp tục bước chân lên đường, đoạn tiếp theo cũng đều đơn giản xảy ra giống như thế, thiếu niên đưa mảnh giấy cho mấy người hộ vệ giữ cửa bên ngoài bọn họ rất nhanh nhìn nhau chăm chú lần này so với khi nãy thì mất tương đối thời gian.
Nguyên nhân cũng rất dễ hiểu bởi vì làm hộ vệ so với sai nha tuy chỉ là một chức quan nhỏ thấp kém nhất có cùng một nhiệm vụ là canh giữ trật tự cho con đường, nhưng ở trên thực tế mà nói lại khác nhau một trời một vực, điểm khác ấy chính là bọn họ không có biết chữ. Thế nên dù có tờ giấy trong tay ai nấy cũng đều ù ù cạc cạc nhìn nhau chẳng biết được rốt cuộc là ở bên trên kia viết những gì, đợi đến khi Trường An nhắc đến tên của Tần Phong công tử thì cả bọn mới vỡ lẽ ra lập tức phân người làm nhiệm vụ gác đêm gần đó đưa thiếu niên này đi đến trạch viện của gia đình Tần Phong.
Một tiếng gõ cửa cộc cộc vọng lại từ bên ngoài, có thiếu niên thư sinh với thanh sam y bào đơn bạc chậm chân đi ra mở cổng xem thử người đến là ai. Thiếu niên ấy nhìn người trẻ tuổi trước mắt mình, thân hình ôm yếu gầy gò còn có chút đen đúa gương mặt vốn đã không trắng trẻo bây giờ lại thêm một lớp bụi rừng làm nhấm nhem vằn vện từng đường, sau lưng y còn có một bó củi cỡ lớn so với thân hình của Tần Phong thực sự còn to hơn.
Mắt nhìn thấy bó củi trên lưng hắn mà choáng váng cả đầu, tuyệt đối là nghi ngờ nhân sinh làm thế quái nào mà một thiếu niên thân hình ốm yếu với đôi chân như hai que củi đen đúa kia lại có được thứ sức mạnh kinh người như thế, đúng là không hợp với đạo lí một chút nào.
- Tần công tử…
- Đến rồi sao. Mang giúp ta vào trong đi
Tần Phong mở rộng cửa đón khách vào nhà tư thái thoải mái hướng dẫn thiếu niên kia theo mình đi dần về phía bên hông ngôi nhà tiến vào nhà bếp đằng sau. Chỉ tay về phía của một chỗ trống trong góc tường vốn là nơi đặt cái chum nước lớn nay đã bị dời đi dùng làm chỗ để trữ củi sau mùa đông. Thiếu niên Trường An vô cùng chăm chỉ làm việc từ đầu đến cuối thuỷ chung tầm mắt chỉ nhìn theo bóng lưng của Tần Phong tuyệt không có chút dám náo động nào.
Nhà có tiền bình thường đã là chú ý rất nhiều thứ đây còn là một trong tam đại gia tộc lớn nhất của thành tài phú tuyệt đối vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường, thiếu niên từ khi còn nhỏ đã mồ côi cha mẹ vốn không có chỗ nương tựa nào tuyệt đối không dám loạn động tầm mắt mình chỉ sợ sẽ đắc tội với những người tuỳ tâm sở dục này, biết đâu khi vừa bước chân khỏi phủ viện ngày hôm qua đã là lần cuối cùng được ngắm mặt trời mọc.

Bạn đang đọc bộ truyện Nhân Gian Khúc tại truyen35.shop

Tần Phong đợi cho thiếu niên kia đặt bó củi xuống dưới sàn đá mới vui vẻ đặt một túi tiền đồng ở trên bàn làm tiền thù lao, túi tiền nặng trĩu vừa chạm xuống mặt gỗ bàn đã vang lên vô số tiếng leng keng vui tai. Trường An vừa mới quay người lại nhất thời bị đờ đẫn trong giây lát, trong cuộc đời của thiếu niên nghèo khổ kia đây là lần đầu bản thân được nhìn thấy nhiều tiền đến như thế ở trong một cái túi vải. Thì ra tiếng của những đồng tiền v·a c·hạm vào nhau lại vui tai đến như thế.
- Thù lao của ngươi đấy.
- Tần công tử tiểu nhân chỉ nhặt được hơn bốn mươi thanh củi mà thôi không có nhiều tiền như vậy chứ.
- Bốn mươi đồng là tiền củi hai mươi đồng xem như tiền công ngươi gánh đến, nhận đi không cần ngại từ giờ ta vẫn cần ngươi giúp gánh củi. Thế nào là chê ít không lấy ?
Trường An hơi rụt rè chưa hiểu chuyện gì thậm chí thiếu niên còn chẳng dám tin chỉ bằng một lần gánh củi của mình đã kiếm được khoản tiền lớn đến mức độ như thế. Trong lòng quẩn quanh suy nghĩ, nhưng tiền vốn đã nằm ở trên bàn trước mắt mình hơn nữa còn có câu hỏi cuối cùng kia khiến thiếu niên giật thót tim lo sợ, lập tức bước chân lại hai tay đỡ lấy túi tiền nặng triễu vang lên từng tiếng leng keng vui nhộn bỏ lại vào trong ngực áo, nhét sâu vào tại túi trong, cẩn thận để nó không lọt ra bên ngoài.
Hành động nhanh chóng vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cái này lọt vào tầm mắt của Tần Phong lại có chút giống như hắn hồi trước len lén lúc ông nội không để tâm trộm tiền đi mua bánh bao chiên của đại di ở đầu đường tốc độ nhanh đôi tay gọn tuyệt không để lại chút manh mối nào. Tần thiếu gia trong bụng liền mở cờ hồ hởi cười hỏi chọc ngoáy một câu
- Không kiểm tiền, không sợ ta lừa ngươi một phen à.
- Tiểu nhân tin Tần công tử sẽ không làm như thế.
Tần Phong nhất thời bị câu nói này làm cho trầm mặc, nụ cười trên môi cũng dần dịu lại nhường chỗ cho sự trầm tư từ sâu trong ánh mắt. Dường như còn có vô số những thứ xoay chuyển diễn ra tốc độ không thể tưởng tượng được, chỉ là thiếu niên nghèo khổ đã trải qua cay đắng sự đời cũng học được cách xem sắc mặt của người khác, lúc này nhìn thấy một bộ dáng trầm ngâm của Tần công tử trước câu nói của mình, trong bụng a u than khổ cũng không biết bản thân có lỡ lời khiến cho Tần thiếu gia này bực mình hay không.
Tần Phong chẳng biết cuối cùng là nghĩ đến điều gì, lập tức cười một trận rất lớn rất sảng khoái, tiếng cười phiêu bồng theo âm gió xuân man mát nhẹ trôi trong không gian tựa như một đoạn khúc cất lên cũng khiến người ta trong lòng khoan thai sảng khoái. Giúp cho thiếu niên Trường An thả xuống được một bụng tâm tư lo sợ chỉ thiếu điều thở ra một hơi mạnh nằm xuống nghỉ một lúc mà thôi. Có bàn tay xuyên qua ánh đèn lập loè cháy vô cùng vui vẻ vỗ vỗ bả vai của Trường An không có quản thân phận sang hèn khác biệt giữa hai bên.
- Thiếu niên ngươi mắt nhìn không tệ. Được rồi ngươi có thể đi, ngày mai cũng một bó củi tiền cứ như hôm nay mà tính sau đó lại đi cùng ta một chuyến có vài chuyện cần ngươi giúp một tay. Cái này là chữ viết tay của ta, nếu như có người làm khó cứ đưa nó ra là được.
Tần Phong chuyền tờ giấy đi xong không nói thêm nhiều nữa thiếu niên chắp lại hai tay đặt sau lưng mình ngáp một cái thật dài rồi rất nhanh chóng tiễn khách nhân ra khỏi cửa, vẫn như thế từ đầu đến cuối Trường An bảo trì nguyên dạng ánh mắt của mình ở trên bóng lưng của Tần Phong đến khi quay ra tới cửa lớn thiếu niên mới lần nữa gật đầu cảm tạ, lúc muốn rời đi lại bị một câu nói của Tần thiếu gia làm cho đứng hình một khắc nhỏ.
- Tuổi còn trẻ mà đã giữ cho mình một bụng tâm cơ là điều không tốt. Thiếu niên nên có dáng vẻ nhiệt huyết của thiếu niên.
- Đa tạ Tần công tử dạy bảo.
Thiếu niên cúi người cung kính rồi mới nhanh chóng lắc mình chạy vào trong đêm tối thật nhanh, đoán chừng hắn vẫn còn công việc khác kiếm kiềm mỗi ngày. Bóng lưng cô liêu chậm rãi bị màn đêm không có lối thoát kia dần dần nuốt trọn vào bên trong, Tần Phong vẫn nhìn theo cho đến khi hình bóng ấy đã chìm hẳn trong vô thức không biết vì sao lại thở ra một hơi thật dài rồi mới đóng cửa lớn cài lại then gỗ chắc chắn quay về chiếc ghế dài của ông nội mình đặt ở bên ngoài sân vườn nằm xuống lặng lẽ ngắm nhìn màn đêm đang dần chuyển mình chờ đợi cho một ngày bình minh đang đến.
- Ai nói thiên vận tuần hoàn không thiên vị chúng sinh, ai nói thiên hạ dĩ vạn vật vi sô cẩu.
Trời chậm rãi sáng có thiếu niên giày rơm rách nát chạy băng băng trên con đường, thế như tuấn mã vượt núi băng sông. Thiếu niên chạy xuyên qua con ngõ không tên đầy phân gà vỏ tỏi, trong lòng mặc niệm một lần nữa nghĩ về con đường lát đá xanh bóng loáng tựa mặt gương kia, viên nào viên nấy ít nhất cũng phải to bằng cái ván giường trong nhà của hắn.
Đời này nếu như không từng đi qua con đường ấy người trẻ tuổi cũng tuyệt đối không thể nào ý thức được con ngõ không tên mình đang giẫm dưới chân đây rốt cuộc là âm u dơ bẩn đến như thế nào, nếu như không từng bước chân trên con đường ấy thiếu niên cũng tuyệt đối không biết được thì ra đi trên con đường đá xanh là cảm giác vững chãi như thế nào.
Nhưng người trẻ tuổi chẳng những không có cảm giác buồn bã mất mát mà là ngược lại trong dạ còn cảm thấy rất an tâm, Trường An khẽ bật cười thành tiếng hai bàn tay giơ ra cũng rất dễ dàng chạm vào hai bên bức tường gồ ghề được đắp bằng lớp bùn vàng thô ráp đã lung lay như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Trong lòng nhớ lại thời điểm khoảng bốn năm trước đây thôi thiếu niên chỉ có thể dùng hai đầu ngón tay cái chạm vào tường đất. Thầm nghĩ thêm vài năm hay vài mươi năm nữa có phải bản thân khi đi trong con đường này chỉ cần ưỡn ngực một cái hai bả vai của mình đều đã chạm vào hai bên bức tường rồi hay không.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Gian Khúc, truyện Nhân Gian Khúc , đọc truyện Nhân Gian Khúc full , Nhân Gian Khúc full , Nhân Gian Khúc chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top