TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nhân Gian Khúc

Chương 23: 23 Thiên hạ đắc ý nhất xuân phong.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 23 Thiên hạ đắc ý nhất xuân phong.
Con đường lớn có thiếu niên chậm bàn chân mình trong đêm, có tiếng đẩy cửa gỗ kẽo kẹt chậm rãi vang lên hòa cùng với tiếng gió đêm khi đi qua những khe góc hẹp. Tần Phong bước chân vào nhà không quên đóng lại cửa viện cho cẩn thận, trời đã khuya sân vườn cũng trống vắng chỉ có một vài ánh đèn vàng nhạt từ mấy chiếc đèn lồng treo ở trên cột còn hiu hắt lập lòe ánh sáng. Thiếu niên đảo mắt quanh toàn bộ khuôn viên sân vườn, nhìn đến từng gốc cây từng hòn đá lớn vốn đã in hằn trong tâm trí ở trong lòng có loại hồi ức khó tả đang không ngừng dâng lên, đã nhiều năm đã rất nhiều năm rồi.
- Về rồi sao ?
Một âm thanh già nua chậm rãi truyền tới, xuyên qua làn gió đêm vậy mà chẳng có chút nào dấu hiệu yếu đi nào như gần như xa ở bên tai của thiếu niên. Tần Phong không vội đáp nhưng thiếu niên lại ngẩng đầu nhìn trời, có chút ngơ ngẩn với thứ ánh sáng trắng vàng huyền diệu cùng những điểm chớp lòe của trời đêm. Vọng Nguyệt, thiếu niên thẩn thờ một khắc xong lại trấn định con người mình quay về với trạng thái ban đầu, mắt đảo nhìn sang gia gia đang ngồi ở trên chiếc ghế đẩu cao ống thuốc lá nằm ở trên miệng rít một hơi dài rồi mới thở chậm ra từng đợt sương khói.
- Gia gia người cũng ngắm trăng ?
- Thế nào ?
Tần Phong tâm tình đương thoải mái nghe xong câu hỏi cuối cùng kia tự nhiên cũng ngưng trọng lại tâm tư của mình ngay đến hơi thở cũng bắt đầu có dấu hiệu nặng nề kì lạ, đứng trước gia gia hắn giờ phút này thiếu niên cảm thấy không còn là khi có thể thoải mái đùa cỡn. Trong lòng thiếu niên trẻ tuổi non nớt có tâm sự nhưng không muốn nói cùng ai chỉ thích tự mình gặm nhắm đây là điều mà khi đi qua những năm tháng của tuổi thơ cùng khoảng thời gian đọc sách hắn ngộ ra được. Dù sao việc cũng là của mình người khác không quản được, mà cũng là lười quản đến nếu như không tự giải quyết, chậc phiền phức không nhỏ.
Lão nhân gia nhìn đứa cháu trai duy nhất ngưng trọng thân hình hồi lâu cũng không có đáp lời, trong miệng một hơi sương khói chậm rãi tuông ra từ từ che lấy khuôn mặt đã già nua với những nếp nhăn sấp lớp. Làn khói thuốc trắng xoá không tản mát lên cao, mà chầm chậm vần vũ quanh khắp gương mặt của lão nhân tựa như mây cao bay ngang đỉnh núi.
Ông một hơi xua nhẹ bàn tay mang theo luồng khói trắng vốn vờn quanh kia tản ra khắp bốn bề xung quanh hòa tan vào không khí lại đứng lên gõ gõ tẩu thuốc xuống cạnh bàn rồi mới quay lưng đi. Chẳng quên nhìn lại thật kĩ đứa cháu trai của mình một lần
- Nếu như con đã biết chuyện vậy bàn cờ lớn cùng vài lão già này con phải đánh một ván. Cũng không cần phải lo lắng viễn vông đằng sau lưng còn có gia gia có thể một tay che trời.
Gia gia nói xong lời thì quay người chậm rãi đi vào trong nhà, bỏ lại Tần Phong ở ngoài cửa với không biết bao nhiêu điều muốn nói còn đang ngổn ngang trong miệng. Cuối cùng thiếu niên thở chậm một hơi ngửa đầu ngắm ánh trăng sáng đang treo ngày một cao hơn, nhìn ngắm thứ ánh sáng huyền diệu mà mê hoặc lòng người kia hắn dịu dàng chớp mắt giống như đang gửi gắm trọn vẹn thứ tình yêu đơn phương của mình đến với người con gái yêu kiều nào ngự ở trên cung trăng kia.
Đêm lạnh buông xuống nhân gian, có vị lão nhân già mái tóc sương mai bạc trắng không râu ngồi ở một quán trà mở xuyên đêm. Ngồi đối diện với ông lại là người thiếu niên mặc theo y bào đạo gia đã vô cùng sờn cũ không thể nhìn rõ màu sắc ban đầu, lại có thêu hình âm dương bát quái đồ ở sau lưng. Thiếu niên anh tuấn đầu đội cao quan nở rộ như một đoá sen hồng lớn ở bên cạnh đương nhiên là chiếc xe thồ đẩy hàng quen thuộc.
Hai người ngồi ở quán trà xuyên đêm trước mặt đặt một bàn cờ lớn hai nước đen trắng chia nhau, thiếu niên đầu đội cao quan cờ trắng lão nhân già không râu lại cầm cờ đen. Mỗi người lại lần lượt hạ xuống một quân cờ trên tay mình ấn định thế cục đầu tiên của bản thân cũng là mở ra bàn cờ lớn nhất của phương thiên địa vốn đã được bố cục bởi vô số thánh nhân tam giáo tứ phương.
Lão nhân sau khi hạ cờ, cười hào sảng một hơi liền mạch rồi mới lấy trong túi áo của mình ra hai tấm phù lục giấy vàng mà khi nãy đã dùng để hoá thành hình người đặt lại trên bàn cho thiếu niên đội cao quan một tay cầm theo bình rượu trút vào miệng nghênh ngang bước chân rời đi. Thiếu niên đưa mắt tới nhìn cờ trong lòng có gió động ngửa đầu ngắm trời đêm mùa xuân với những hạt tinh không lấp lánh sáng tỏ, trong tiếng thở dài dường như còn có loại âm hưởng phiêu bồng không ai hiểu được. Thiếu niên thở nhẹ nhàng ra một hơi lẩm nhẫm lại một vài câu thơ đã cũ.
Ngộ sự vấn xuân phong, xuân phong bất quyết vấn bản tâm. Thiếu niên chậm rãi đứng lên thu cờ vào bàn đặt hết chúng lên chiếc xe gỗ thồ hàng nhỏ của mình, trả tiền nước rồi mới tiếp bàn chân trên con phố đã về khuya nhưng vẫn đông người. Thiên hạ đắc ý nhất xuân phong, xuân phong đắc ý nhất Thiền Xuân.

Bạn đang đọc bộ truyện Nhân Gian Khúc tại truyen35.shop

- Gia gia đêm nay chúng ta ngủ ở đâu.
- Chậc…tiểu thư cái này…
Tiểu cô nương nghe thấy âm giọng bất khả kháng khi bị hỏi của hầu gia gia nàng, lần thứ hai phồng đôi gò má trắng hồng của mình lên giống như trong miệng đang nhai một mớ thức ăn vậy đáng yêu vô cùng. Cuối cùng nàng lắc lắc cái túi vải thêu hoa chứa mặt nạ hầu tử bằng sứ tinh xảo treo ở bên hông của mình, khiến nó vang lên những tiếng lộp cộp rất khẽ.
Tiểu cô nương phát giác ra có gì đó không đúng, trí tò mò của trẻ con nổi lên nàng lập tức tháo cái túi vải ra khỏi bên hông mở ra xem xét thử mới phát hiện ở bên trong túi còn để lại mấy nén bạc nhỏ ước chừng cũng phải hai ba lượng bạc là ít. Tiểu cô nương vui vẻ cười đến híp mắt, đôi gò má trắng hồng của cô bé mới năm sáu tuổi vậy mà càng hồng hào đáng yêu hơn muôn phần, nàng nhìn về phía hầu gia gia hờn dỗi ném ra một câu khiến cho lão nhân khôi ngô muốn ôm đầu choáng váng
- Vẫn là thư sinh ca ca chu đáo, thật là thích huynh ấy quá đi. Nếu như ngày mai gặp lại nhất định phải thuyết phục ca ca đến Ngọc Dương Sơn dạo một vòng.
- Tiểu thư chúng ta đi thôi.
Trên con đường rộng thênh thang có tiếng bước chân lấp xấp của tiểu cô nương có âm vang chậm rãi từ tốn của vị lão nhân dần khuất ở trong đêm tối. Còn có tiếng xướng tên phật hiệu chậm rãi nhỏ nhẹ mà cắt ngang gió xuân của màn đêm, có vị tăng nhân áo vàng đơn sơ đã nhuốm đầy bụi trần năm tháng trên đầu là búi tóc được cột cao dáng nguời bình thản từ tốn lạ thường, tay cầm bình bát khất thực bước chân qua cổng thành.
- A di đà phật. Đại thế sắp đến, thiện tai thiện tai.
Trời ngày một về khuya trăng đã treo ở lưng chừng gần đỉnh, nơi con đường lớn phố Đào Hoa cơ hồ cũng đang dần thưa thớt người đi qua lại. Có gió xuân lạnh lẽo xuyên qua những tán lá xanh um hồng thắm của cây hoa đào lớn khiến tán cây nghiêng ngã từng hồi nhỏ nhẹ lào xào như lời thì thầm của thiếu nữ tuổi mới tuổi trăng tròn với người thương của nàng. Chậm rãi bình yên mà cũng chất chứa thứ tình yêu kì lạ xuyên qua muôn vàn năm tháng.
Có gió lạnh thẩm qua lớp quần áo của hai trung nhiên nam tử làm nghề canh phu khiến họ run khẽ một nhịp. Một trung niên nam tử trên tay chiếc đèn lồng lớn, dảo chậm rãi từng bước chân của mình trên con đường lát đá nhẵn bóng, một người khác tay cầm một ống trúc dài lại có mộc cây trúc khác dùng để gõ, cái này gọi là hoạt động đánh canh hằng đêm. Miệng hít một hơi sâu tay cầm gậy trúc gõ mạnh rồi đồng thành cất lời, nhắc nhở thời gian một nhiệm vụ quan trọng hằng đêm.
- Nửa đêm canh ba, chú ý khoá cửa, để phòng trộm c·ướp.
Một tiếng gỗ rít dài trong đêm thanh vắng mang cái yên tĩnh đến kì lạ kia vứt lại ở một xó góc. Trong căn phòng rộng, trên chiếc giường với đệm chăn ấm áp có tiểu cô nương đang say giấc ngủ ở trong vòng tay của ca ca nàng. Tiểu cô nương bấu tay vào áo, một bàn tay nhỏ mền mại khác lại nắm chặt vào tay của ca ca nhất quyết cho dù thế nào cũng không chịu buông ra, giống như đã rất nhiều năm tháng tương phùng, nàng sợ rằng một lần buông tay mãi mãi không thể níu lại một hình bóng đã rơi vào vực thẳm ấy nữa. Cũng không biết là trong giấc mơ nhỏ kia nàng rốt cuộc là thấy điều gì mà gương mặt phấn hồng đào yêu kiều không ngừng có nụ cười mãn nguyện.
Có thiếu niên nằm ngủ đến quên trời đất nào biết được chuyện gì đang xảy ra. Một tay choàng qua ôm lấy cái chăn lớn đắp lên người giữ cho tiểu muội không lăn khỏi giường, một tay khác duỗi thẳng để tiểu cô nương nhỏ làm điểm tựa. Một giấc ngủ dài thanh thản giống như rất nhiều năm rồi thiếu đi một giấc ngủ như thế, giống như rất nhiều năm rồi không có khoảng khắc nào bình yên đến như thế. Nếu tất cả chỉ là một giấc huyễn hoặc không hơn không kém, vậy hãy để giấc huyễn hoặc này được kéo dài vĩnh viễn.
Trời mới tờ mờ sáng Tần An giật mình khỏi một giấc mộng dài tưởng chừng như vô tận chính là bị tiếng đánh canh thứ năm của hai vị canh phu ban khuya kia nhắc nhở thức giấc. Đã là canh giờ thứ năm cũng xem như khoảng thời gian tốt nhất để hấp thụ tinh hoa của đất trời, thiếu niên ngồi lên vươn vai một cái để thư giãn xương khớp.
Nếu là thiếu niên bình thường ngủ trong đệm ấm chăn êm mà nói giờ này mới là lúc mà giấc ngủ sâu nhất, ngon nhất nói là muốn ngồi dậy đi tiểu cũng cảm thấy rất lười biếng nếu không phải bất khả kháng nhất định là nhịn luôn đến sáng. Nhưng Tần An lại không giống thiếu niên như thế chậm rãi rời khỏi giường của mình cũng không quên chỉnh sửa chăn nệm cho tiểu muội được tiếp giấc an yên kia.
Chân đi nhẹ nhàng xuyên qua khu đình viện giờ này vẫn lặng yên bởi gió đêm chỉ có một vài chiếc đèn lồng treo cao trên cột để soi đường thuỷ chung vẫn giữ cho mình chút ánh sáng đơn bạc lẻ loi nhưng không vì sợ hãi thứ sức mạnh vô ngần của tự nhiên mà quên đi nhiệm vụ. Đi đến nơi có lu nước lớn ngồi xuống rửa mặt một phen cho thật sạch sẽ. Tần An ngâm nga câu hát, một tay hất nước rửa mặt. Nước trong lu buổi sớm tinh mơ đã là những giọt lắng đọng tinh tuý nhất bởi thế mà trong mát vô ngần chỉ vài gáo rửa mặt thôi đã cảm thấy cả tinh thần sảng khoái hăng hái trong cơ thể mơ hồ còn có một luồng ý chí thiếu niên bị cái kia đánh thức.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Gian Khúc, truyện Nhân Gian Khúc , đọc truyện Nhân Gian Khúc full , Nhân Gian Khúc full , Nhân Gian Khúc chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top