“Đừng lơ anh mà, chúng ta quay về như trước, có được không?”
Trần Phóng cầu xin Từ Ngộ. Giọng điệu đầy hèn mọn kia khiến cô không thể nào thốt lên lời từ chối.
Nhưng cô còn chưa hình dung được Trần Phóng khi đã say thì lớn mật đến thế nào. Không nhận được câu trả lời của Từ Ngộ, anh liền mượn cảm giác say ôm chặt lấy cô không chịu buông ra.
“Em không được đi.”
Anh bắt đầu lẩm bẩm.
“…”
Từ Ngộ đột nhiên không giận nổi nữa. Một Trần Phóng ngốc nghếch như vậy khiến cô không thể nào lạnh lùng tàn nhẫn từ chối anh như trước đây.
“Anh đừng như vậy, trả vòng cổ cho tôi, tôi phải về nhà rồi.” Cô giật giật cánh tay nhưng không thể nào thoát ra được.
Cô mới kêu lên một tiếng, thái độ của Trần Phóng liền trái ngược với vừa rồi, anh lập tức buông cô ra, dùng tay phải che mắt rồi xoay người trở về phòng mình.
Từ Ngộ kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh.
Anh… khóc à?
Anh thật sự, thích cô đến thế sao?
Trần Phóng trốn về phòng mình, trong đầu anh chỉ còn lại một ý nghĩ: Cô làm dữ với anh.
Anh đã như vậy rồi, cô còn làm dữ với anh.
Không có tác dụng, dù nói hay làm gì cũng vô ích mà thôi.
Anh nằm trên giường, dùng cánh tay che mắt, cố gắng xua đi cơn đau đang cuộn trào trong lồng ngực.
Bên ngoài phòng, Từ Ngộ đứng yên tại chỗ, sững sờ hồi lâu.
Từ đáy lòng cô tự hỏi: Đã biết rõ mối quan hệ phức tạp giữa hai gia đình, tại sao cô vẫn còn rối rắm ở đây? Ý thức ẩn giấu trong đầu đang muốn níu giữ cái gì đây chứ?
Từ Ngộ càng lúc càng hỗn loạn, càng lúc càng hoảng hốt, lúc này cuối cùng cô mới tự lĩnh hội được rằng, tại sao trong kinh Phật luôn nói: Gieo nhân nào thì gặt quả nấy.
Dù không hiểu tại sao rất nhiều người lớn có thể trốn tránh luật nhân quả, nhưng quả nhiên là cô vẫn không thể nào bắt chước được họ. Tất cả mọi người đều có thể trốn được sự trừng phạt nghiêm khắc nhưng cô thì không. Cô không thể thoát khỏi lời nguyền này, cô phải trả một cái giá rất đắt vì những gì mình đã làm ra.
Từ Ngộ nhìn lon bia trên bàn, vẻ kiên trì trong mắt chợt biến mất.
Hà cớ gì phải chống lại thế giới này chứ.
Bẵng đi một lúc lâu, Trần Phóng nghe thấy tiếng động nơi cửa, cơ thể run lên, anh không dám mở mắt ra nhìn.
Anh còn tưởng rằng lâu như vậy thì Từ Ngộ đã rời đi.
“Trần Phóng.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!