Cuối năm, toàn bộ hơi thở phủ đầy sương tuyết rét lạnh.
Đêm Giáng Sinh.
Các bạn trong lớp đang trao đổi quà với nhau, không thể đếm hết được số táo trên bàn những người hòa đồng thân thiện, chẳng hạn như Chu Tư Diễn [1].
[1] Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình An. Dù không phải truyền thống, họ vẫn kỷ niệm ngày này một cách đặc biệt bằng cách gửi tặng nhau những quả táo màu đỏ bắt mắt. Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng'ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an - Píng'ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.
Cậu liếc nhìn Trần Phóng – cuối cùng anh đã chịu đến lớp học, nhưng ngày nào cũng đờ đẫn mất tập trung rồi ngủ mất, bỏ một quả táo lên bàn anh.
“A Phóng, lát nữa bọn mình cùng đi ăn tối nhé?”
“Mình về nhà.”
Trần Phóng nhét cuốn sách bài tập vốn chưa hề được mở ra vào trong cặp, đứng dậy cầm cặp định đi.
Chu Tư Diễn vội vàng níu anh lại: “Vậy ngày mai thì sao? Ngày mai đi chơi lễ Giáng Sinh không? Chủ Nhật khó gặp được nhau.”
Trần Phóng lại một lần nữa từ chối cậu, thậm chí còn chẳng thèm cân nhắc suy nghĩ.
Mới bước một bước về phía cửa lớp, lớp học ồn ào bỗng nhiên im lặng, các học sinh không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa trước.
Một học sinh lớp khác bước vào phòng học, người ta hay gọi là “xộc vào lớp”, thế nhưng không ai dám lên tiếng xen vào.
Bởi vì người đó là Ngô Âm – cô em lông bông lưu manh nhuộm tóc lăn lộn xã hội.
Mọi người đều biết cô ta đến đây vì ai.
Cô ta cầm trên tay một quả táo được gói trong bịch quà, hơi ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của tất cả mọi người, băng qua đám đông đi đến cuối lớp.
Ngô Âm rất tận hưởng những ánh nhìn chăm chú đó, bởi vì nó khiến cô ta có cảm giác như mình là trung tâm của thế giới – một sự tồn tại rực rỡ và chói sáng.
“Trần Phóng.” Cô ta tiến đến gần mục tiêu, vươn bàn tay cầm quả táo ra: “Giáng Sinh vui vẻ.”
Trần Phóng lạnh lùng nhìn cô ta bước đến, càng lúc càng thấy phiền.
Anh không nhận lấy quả táo kia, lướt qua Ngô Âm đi ra ngoài mà chẳng nhìn cô ta lấy một cái.
Thế nhưng Ngô Âm vẫn nhất quyết muốn đưa quả táo kia cho anh, bàn tay mới đụng đến cánh tay Trần Phóng thì đã bị anh nghiêng người né tránh.
Quả táo cũng vì thế mà rơi xuống đất, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng xấu hổ.
Một mình Ngô Âm xấu hổ.
Chẳng biết ai đã bật cười thành tiếng, còn có người khẽ phát ra tiếng xì giễu cợt, ngay đến Chu Tư Diễn vốn vô cùng ga lăng với con gái cũng nhìn cô ta như nhìn một trò hề.
“Đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, đừng có tự rước nhục mãi nữa.” Cậu lạnh lùng nói. “Cậu không thấy mình làm phiền A Phóng rất nhiều sao? Cớ gì cứ phải rước lấy nhục chứ?”
Đối với một cô gái, đây là những lời mỉa mai vô cùng đớn đau.
Ngô Âm biến sắc, môi run run.
Dường như cô ta lại nghe thấy những lời chế nhạo, xì xào bàn tán, tất cả bao trùm lên cô ta như một cái mạng nhện lớn.
Càng giãy dụa vùng vẫy, nó lại càng gian nan khó chịu hơn.
Nhưng cô ta lại không chịu từ bỏ hy vọng.
Ngô Âm nghiến răng, trừng mắt lườm bọn họ, nhặt quả táo bị rơi dập nát kia lên rồi xông ra từ cửa sau.
“Trần Phóng!”
Cô ta đuổi kịp anh ở góc hành lang, quyết phải hỏi cho ra lẽ.
“Tại sao anh lại ghét em đến vậy?”
Nghe cô ta hỏi như thế, Trần Phóng hiếm khi dừng lại bước chân.
Tại sao anh lại ghét Ngô Âm như thế? Bởi vì cô là con của người phụ nữ kia sao?
Chỉ nghĩ đến nguyên nhân này thôi, anh đã vô cùng chán ghét Ngô Âm. Mặc dù cô ta không hề làm gì cả, anh vẫn không thể nào kiềm chế được cảm xúc xao động của chính bản thân mình, không thể nào kiềm chế được sự chán ghét đang trào dâng trong lòng.
Anh ghét Ngô Âm, bởi vì bố anh và mẹ cô ta tằng tịu với nhau.
Không có lý do và cũng chẳng logic, anh ghét tất cả mọi thứ liên quan đến người phụ nữ kia.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!