Giải Trinh nói những lời này không phải thương lượng cùng Thời An, mà là thông tri.
Nói xong không màn Thời An có nguyện ý hay không, trực tiếp xoay người Thời An, một tay khác đặt nơi gáy cậu, đem cậu ấn lên người mình.
Thời An cảm thấy đây chính là lúc nhân sinh của cậu phản ứng nhanh nhất. Hai tay Thời An đẩy ngực Giản Trinh, đầu nghiêng một bên, buộc miệng thốt
ra: "Anh nói Du Phi Trần sao?"
Cảm nhận được sức nặng của Giải
Trinh lần nữa đè lên người mình, Thời An vội nói: "Nếu anh nói người đó
là Du Phi Trần, tôi có thể cảm nhận được, hắn...hắn là người rất mơ hồ,
hơn nữa tôi cũng không có tới gần hắn"
Thời An méo muốn bại lộ
chính mình có hệ thống, không nói thẳng ra thân phận Du Phi Trần, chỉ
đành hàm hồ miêu tả Du Phi Trần có chút kỳ lạ. Hơn nữa cậu không có nói
sai, cậu không hề chủ động tới gần Du Phi Trần, là Du Phi Trần cứ cập kè bên cậu.
Giải Trinh nhìn cậu khẩn trương, bộ dáng hề hề đáng thương nhịn không được phát ra một tiếng cười khẽ.
Thời An hai tay chống ngực, cậu có thể cảm giác được tay mình chuyển động theo lồng ngực phập phồng của đối phương.
Cậu không được tự nhiên cuộn tròn ngón tay, hai tay buông xuống.
"Xem ra em cũng không ngốc như tôi nghĩ." Giải Trinh ung dung nói.
"Vậy, cho nên tôi không cần anh nói rõ, anh buông tôi ra, tôi không cho anh
hôn đâu" Thời An nói, cậu lùi về sau vài bước, cả người từ đầu đến chân
tràn ngập kháng cự.
Nhưng Giải Trinh không hề buông cậu ra, còn
nhéo sau gáy của Thời An, hơi thở gặp nhau, một ấm áp một lạnh lẽo, hòa
quyện giao triền, tuy hai thành một.
"Không cần tôi nói cho em,
em cũng cho tôi hôn" Giải Trinh nói: "Vừa rồi ở phòng học, em cho rằng
dựa vào em có thể kháng cự mê thuật? Nếu không nhờ tôi, hiện tại người
bên cạnh em đã đổi thành Du Phi Trần"
Thời An nghĩ tới cơn gió vừa rồi, thổi một cái là tỉnh táo liền.
"Trận gió kia... là anh?"
"Em nghĩ sao?" Giải Trinh tiến về phía trước, cơ hồ là đang đối môi Thời An nói chuyện: "Đương nhiên là tôi"
"Du Phi Trần vốn dĩ ở cùng một ký túc xá với em, hiện tại đi học cũng muốn
ngồi cùng em, thằng chó đó bám lấy em, em nói xem, vì cái gì một hai cứ
quấn lấy em, cùng nhau như hình với bóng?"
"Em còn không biết, Du Phi Trần trong nhà điều là đạo sĩ, loại gia thế ít người biết đến này
đều có điểm không bình thường. Bọn họ thích nhất là đem người sống ra
làm thí nghiệm huyền phép, đặc biệt là người có da thịt trắng trẻo...
thích hợp để luyện hoạt thi"
"Em nói hắn dính em như vậy, có phải hay không muốn bắt em đem luyện hoạt thi"
Huyền học thế gia xuất thân từ đạo sĩ đuổi quỷ bị nói thành tà môn ngoại đạo
luyện hoá cương thi, Thời An vốn dĩ cảm thấy đối với những gì Giải Trinh nói có chút cạn lời, nhưng nghe đến vế sau, muôn vàn từ ngữ chưa thể
nói ra đều biến thành sợ hãi.
Nói đến, cậu cũng cảm thấy Du Phi
Trần luôn đem lại cho người khác cảm giác không thoải mái, rõ ràng nhìn
thực ôn nhu, nhưng cái ôn nhu này như vẻ bọc bên ngoài, làm người khác
không khỏi sợ hãi rốt cuộc bộ mặt thật sự của Du Phi Trần là dạng gì?
Chẳng lẽ Du Phi Trần thật sự đem cậu làm thi sống?
Đáng sợ nhất là, Thời An lặng lẽ hỏi hệ thống, hệ thống cho cậu đáp án: "Không nhất định"
Du Phi Trần xuất thân huyền học thế gia là thật, có năng lực đuổi quỷ,
luyện thi cũng là thật, đối với Thời An quá mức chú ý cũng là thật, nói
không chừng Du Phi Trần thật sự muốn đem Thời An làm thành tiêu bản cơ
thể sống, cái xác không hồn cũng là thật.
Giải Trinh rũ con ngươi quan sát cảm xúc Thời An biến hóa, nhìn trên mặt cậu lộ ra hoảng sợ,
khóe môi anh nhẹ nhàng gợi lên một cái độ cung.
"Những hoạt thi
do thế gia chế ra không phải là thứ tốt, em sợ hãi những thứ đó, lại đi
cùng hắn, chi bằng tìm tôi che chở cho em"
Thời An chớp chớp mắt, nhịn không được bĩu môi: "Bọn họ không tốt, anh liền tốt? Cả hai người đều không phải kẻ tốt!"
"Chính anh là lệ quỷ của thế giới này, anh càng không đáng tin!"
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú đang tươi cười của Giải Trinh cứng đờ, ngay sau
đó Thời An cảm thấy hai má của mình bị bóp chặt, miệng mất khống chế chu lên, dùng sức cũng không thoát ra.
"Không biết tốt xấu" Âm thanh của Giải Trinh vang lên bên tai: "Là tôi không phải người, vậy em cẩn
thận nghĩ lại một chút, tôi hại em à? Chúng ta gặp nhau vài lần, tôi
từng gây bất lợi cho em?"
"Em nữa đêm tự tiện mò đến dãy nhà học
cũ làm phiền tôi thanh tịnh, tôi cũng chưa thương tổn em một phân nào,
còn Du Phi Trần? Hắn là người, nhưng hắn không chỉ một lần muốn khống
chế suy nghĩ của em, ai tốt ai xấu, em không nhìn ra?"
Thời An nhíu mày, còn muốn phản bác lại nhưng Giải Trinh không cho cậu cơ hội. Anh cúi đầu ngậm lấy môi Thời An.
Thời An chỉ cảm thấy từng trận hàn khí từ người Giải Trinh tràn vào cơ thể, thực mau, cả người đều chìm trong biển băng.
"Ưm..."
Đây là lần thứ hai Thời An hôn môi với lệ quỷ.
Bởi vì Giải Trinh không phải là người, nên đầu lưỡi rất dài, đối phương
quấn quýt, khuấy đảo trong khoang miệng, Thời An chỉ cảm thấy nụ hôn này làm cậu hít thở không thông.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!