Tiêu Chiến vừa nói vừa khoáy hỗn hợp bánh cho mịn để bỏ vào lò vi sóng. Hôm nay là chủ nhật nên anh khá rảnh, sau khi đã thấm mệt với đống bản thảo, anh vào bếp lôi đống bột gần hết hạn của mình để làm bánh, anh hay có thói quen vừa làm bánh vừa facetime với mẹ. Mùi béo ngậy của trứng đã làm cho những chiếc bánh cupcake kia thêm phần hấp dẫn. Sau khoảng ba mươi phút, bánh đã chín phồng lên trông rất đẹp mắt. Tiêu Chiến thích thú lấy hỗn hợp kem sữa chua đã đánh, tạo hình cách hoa hồng trên bánh
[ Nhìn con vui chưa kìa, đi làm không có bị áp lực nhỉ? ]
Bà Tiêu nhìn anh đang tạo hình những cánh hoa trên bánh mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng vì sợ anh lại làm quá sức, nhưng xem ra bà đã lo lắng quá rồi.
"Đâu có đâu mẹ, công việc nhiều quá trời, đang vẽ mà đầu cứ để đi đâu, nên con quyết định đi làm bánh luôn, sẵn tiện có thể xử hết đống bột gần hết hạn"
Tiêu Chiến đã hoàn thành xong mười cái cupcake hoa hồng. Giờ chỉ việc bỏ bỏ vào tủ lạnh và đợi đến sáng mai có người xử hết đống bánh này thôi.
"Mạ ơi, cuối cùng cũng xong rồi. Ôi cái lưng già của con!"
Tiêu Chiến vừa làm mặt nhăn nhó đưa tay đấm đấm cái lưng già của mình vì đã ngồi tạo hình hết cả nửa tiếng đồng hồ vừa làm nũng với mẹ. Lâu rồi anh không được nằm trong lòng mẹ làm nũng
[ Thôi ông ơi, tôi hơn ông cả ba con giáp mà tôi còn chưa bị gì, ông bị cái quái gì được]
Bà Tiêu mỉm cười bất lực trước đứa con trai của mình. Đã gần ba mươi tới nơi rồi mà còn làm nũng thì còn ra hệ thống gì nữa
[ Mà công nhận nhìn con làm bánh vậy, mẹ lại thèm rồi, muốn được ăn ghê]
"Sao mẹ không bảo nhóc Nhi làm cho ấy?"
Tiêu Chiến cười lớn vì anh biết rõ đứa em gái của anh nó làm mấy món mặn thì ngon chứ mấy cái bánh thì.... Có mà phá luôn cái bếp thì có. Bà Tiêu cũng cười.
" Hình như bên đó đã đến giờ mở quán rồi á mẹ"
" Ờ ha, đã 7h rồi, thôi bye con nha"
" Bye mẹ, mẹ nhớ bảo con bé Nhi là con nhớ món ăn của nó lắm chứ không có nhớ nó đâu"
Nói chuyện thêm được vài câu với mẹ thì gác máy, anh quay lại với sự trống trải thường nhật, lấy thử một cái bánh ra nếm thử.
" Cũng không tệ, vậy là ngày mai có thể dọn đống bột đó mà không phải nghe lời chê rồi"
Nghĩ rồi Tiêu Chiến lại bắt tay với đống bản thảo đang chờ anh sửa chữa. Quả nhiên, làm bánh đã giúp anh đỡ hơn phần nào.
_________________________________
Mười giờ tối, Tiêu Chiến lên trang công ty xem có thông báo gì mới không theo thường nhật. Anh thấy một loạt ảnh chụp các thực tập sinh người mẫu được đăng trên đó. Tiêu Chiến bật cười khi thấy những bức ảnh của Gia Huy được chụp theo mọi góc độ theo nghĩa đen luôn, anh nhanh tay lưu về máy vài tấm có góc chết để mai mốt làm meme chọc nó
Tiêu Chiến lướt nhanh cái màn hình. Cho tới khi....
" Cái gì thế này?!"
Anh thốt lên khi thấy tấm ảnh chụp mình với Thố Thố đang đứng cỗ vũ cho Gia Huy với cái tiêu đề thực sự không còn gì để nói
[ Hai cổ động viên dễ thương của riê[email protected]âm Gia Huy]
Tiêu Chiến bị dị ứng từ dễ thương, mặc dù tính tính rất dễ hòa đồng, nhưng anh cũng rất chững chạc nha, sao lại quy ra anh dễ thương???!
Ngụy Thanh Lan : không!!! Tại sao chỉ chụp ảnh dìm của tui thế này!!! Khoooong chịu đâu TvT
Lâm Gia Huy: đừng nhé!! Bả không phải là cái gì của riêng tui hết, tui không ai đó hiểu lầm đâu. Làm ơn!!!!
King of happyness: Lần sau để anh chụp nhóc nhé, đảm bảo chỉ có đẹp chứ không có xấu, nhóc Thỏ Con ( hình đại diện của Thanh Lan là chú thỏ hồng)
Lâm Gia Huy: Tên cô ấy là Thanh Lan, anh Phúc à
King of happyness: không cần biết tên nhóc là gì, chủ cần biết nhóc đang chạy tung tăng trong tym anh là được!!!
Thành Hưng: eo ôi, hôm nay lại bắt đầu thả thính con nhóc trang điểm phòng mày nữa à@king of happyness, coi chừng thằng Huy đấ[email protected] Lâm Gia Huy
Mai Hạnh: thiệt luôn chớ, hai đứa mới vào nhìn cưng chết, nhất là cậu con trai kia, muốn ảnh về làm của riêng mình dễ sợ>
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!