Nhưng khi cái chết thực sự ập tới hắn mới biết đó là một cảm giác đáng sợ như thế nào. “Đại tiên? Mày đang vũ nhục bản đế?” Hai hàm răng của Tiêu Trần lại bắt đầu di chuyển lên xuống, tiếp theo tay phải nâng lên nhẹ nhàng búng nhẹ một cái trong không trung. Nghe thấy tiếng búng tay giòn tan này, Vương Báo lạnh run cả người, liên tục dập đầu xuống đất. “Thực xin lỗi, ma vương đại nhân, xin lỗi, ma vương đại nhân.” Máu tươi không ngừng chảy ra theo từng cái dập đầu của Vương Báo, nếu như lúc bái phật mà được thành tâm như vậy, có lẽ nói không chừng Phật tổ sẽ thực sự hiển linh. Nhưng Tiêu Trần cũng chẳng phải là Phật tổ. Tiêu Trần lại thở dài, cảm thấy đúng thật là gỗ mục không đục được tượng, bản thân rõ ràng đã luôn nói bản đế rồi, lại vẫn còn gọi ma vương? “Ma cái thằng cha mày.”
Tiếp theo Vương Báo nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất trên đời này, thân thể của chính mình đã bắt đầu biến đổi rồi. Bắt đầu từ chân máu thịt dần biến mất, chỉ để lại chi chít xương trắng. Trên đời này còn có chuyện gì khủng bố đáng sợ hơn việc nhìn chính bản thân mình biến thành một đống xương trắng chứ. Vương Báo há to miệng, trân trân nhìn Tiêu Trần, đến ngay cả câu xin tha mạng cuối cùng cũng không nói được hết, cứ như vậy mà biến thành một khung xương. “Rầm rầm.” Xương trắng nằm la liệt trên mặt đất. Nhìn thấy đồng bọn vữa nãy còn cười cười nói nói, chớp mắt cái một người thì mổ bụng, một người thì biến thành một đống xương trắng, Hoàng thiếu và thiếu niên gầy gò thậm chí đã quên luôn cả sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!