Nước mắt không ngừng rơi xuống, Tần Uyển Thanh đã tuyệt vọng rồi. “Cứu tôi cứu tôi, ai tới cứu tôi với, Cho dù là ma hay quỷ cũng được.” “Ha ha, con nhỏ này bị dọa tới ngốc luôn rồi mà còn ma với chả quỷ? Ông đây chính là ma quỷ đây có biết không?” Tên tóc vàng ở bên cạnh cười giễu. “Tụi mày nhiều lắm cũng chỉ được coi là kẻ xấu, cái từ ma quỷ này e là tụi mày không gánh nổi!” Lúc này một giọng nói vang lên trên đầu đám người. Thanh âm nói chuyện này chính là Tiêu Trần. Tiêu Trần đang ở trên trời ngâm nga một khúc, vui vẻ bay về nhà. Bỗng nghe được tiếng kêu cứu mạng, vốn dĩ Tiêu Trần cũng chẳng có hứng thú quản chuyện phàm trần này, nhưng lại cảm thấy tiếng kêu cứu kia nghe có chút quen thuộc nên chạy tới xem sao. Nhưng thấy cô gái bị túm tóc lôi đi kia, cuối cùng Tiêu Trần cũng nhớ ra, đó chính là cô giáo dạy tiếng anh của mình.
Hồi ức lại một chút, nhưng dù sao cũng đã trôi qua cả vạn năm rồi, đối với ấn tượng về cô giáo này, hình như ngoại trừ vẻ ngoài cũng không tệ thì cũng không còn nhớ được gì nữa. “Ai?” Nghe thấy tiếng Tiêu Trần, tên tóc vàng rùng mình nhìn bốn phía xung quanh. Mấy người còn lại cũng dừng lại động tác trên tay, không khỏi nhìn bốn phía xung quanh. “Ài ài, ở trên này này, nhìn đi đâu vậy, chỉ số thông minh này thật đáng lo ngại!” Thấy mấy người nhìn tới nhìn lui, Tiêu Trần không nhịn được thở dài. Người ngẳng đầu lên nhìn trước tiên là tên tóc vàng, hắn đứng bất động tại chỗ mất vài giây, say đó lập tức chạy như điên về phía trước. “Yêu quái!” Nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của tên tóc vàng, mấy tên khác cũng ngẩng đầu lên nhìn lên phía trên, tất cả đều bị cảnh trượng trước mắt dọa cho đứng ngây ngốc tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!