“Vì sao cái tên đáng ghét này vẫn còn sống.” Trong mắt Tần Chí Đan hiện ra một tia ánh sáng lạnh, sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười vô hại. Tần Chí Đan lại nhìn về phía cổng trường, nhưng mà phát hiện đã không còn thấy bóng dáng của Tiêu Trần. Ánh mắt Tần Chí Đan sắc bén nhìn một lượt xung quanh, vẫn như trước không phát hiện bóng dáng của Tiêu Trần. “Đừng tìm nữa.” Giọng nói của Tiêu Trần vang lên bên tai Tần Chí Đan, tiếp đó Tần Chí Đan cảm thấy bả vai trầm xuống, tay Tiêu Trần đã khoác lên trên vai của hắn. Loại cảm giác lông tóc toàn thân dựng đứng lại xuất hiện lần nữa, cả người Tần Chí Đan run run, miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Huynh đệ, chúng ta quen biết sao?” Tiêu Trần nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng cửa lớn: “Huynh đệ? Tiện nghi của tao cũng không dễ chiếm như thế đâu!” Tiếp đó, Tiêu Trần nắm thật chặt bả vai Tần Chí Đan, kéo Tần Chí Đan đi về phía xa.
Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này thật ra rất giống, hai người bạn có quan hệ vô cùng tốt kéo vai nhau. Bên bờ một con sông nhỏ, Tiêu Trần và Tấn Chí Đan sóng vai ngồi. Lúc này, tâm thần Tấn Chí Đan đã ổn định, khôi phục lại bộ dáng thản nhiên. “Chúng ta quen biết sao?” Chân mày Tiêu Trần nhíu lại, đánh một cái tát thật mạnh lên mặt Tần Chí Đan. Cả người Tần Chí Đan bay ra ngoài, nặng nề đập vào phía trên làn can. Tiêu Trần đặt mông ngồi lên trên người Tần Chí Đan, cười ha ha nói: “Không quen biết? Không quen biết mày giết tao làm gì? Mày bị bệnh à?” Trong lòng Tần Chí Đan hoảng sợ, bởi vì hắn không có một chút con đường phản kháng nào trước mặt thiếu niên này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!