Diệp Huyền Tần nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo:
“Chắc là hương nước hoa của cô Hồng Anh, anh là học trò cũ của cô ấy, cô đang bán sữa đậu nành ở phố Đông, lúc gặp nhau cô có vui mừng ôm anh một cái.”
“Cô Lý Hồng Anh phải không? Cô trước là giáo viên sau đó bị buộc tội nhận hối lộ?”
“Sao em biết? Em quen cô à?” – Diệp Huyền Tần gần như nín thở.
“Em biết cô, còn có số điện thoại của cô, em hay mua sữa đậu nành của cô. Diệp Huyền Tần. anh có dám nói mình trong sách không?”
Từ Lam Khiết thật sự tức giận, bởi vì cô sợ mất anh, cô rất sợ một ngày anh không còn bên cô.
“Anh trong sách, nếu em không tin thì em cứ gọi cho cô Hồng Anh để xác minh.” – Diệp Huyền Tần nói xong cũng từ thấy mình liều.
“Thật sự vậy sao? Em có thể tin anh không?” – Từ Lam Khiết trong lòng vẫn không yên.
“Em gọi cho đi, để chứng minh anh trọng sách.”
“Đồ ngốc này, em tin anh mà.”
Diệp Huyền Tần thở phào nhẹ nhõm, cô mà thật sự gọi thì hắn có nhảy sông cũng rửa không sạch.
Từ Lam Khiết vừa ăn vừa nói với Diệp Huyền Tần:
“Ăn xong chắc em cũng về công ty, anh có cùng về không?”