Hôm qua bị Thương Tự Hoài làm chậm trễ thời gian, nếu quay về nhà cũng
đã quá muộn, Nhan Thời Oanh chỉ đành chọn dịp khác. Lo sợ sẽ xuất hiện
việc ngoài ý muốn như Thương Tự Hoài ngay hôm qua, hôm nay Nhan Thời
Oanh liền đến Thánh Bạc sớm hơn thường ngày.
Hôm nay, ngày Nhan
Thời Oanh chính thức gia nhập Thánh Bạc vừa hay cũng là ngày Tần Thư Dao chính thức có tiếp xúc với các nam chính.
Trong cốt truyện, Tần
Thư Dao là vì vô tình vào nhầm câu lạc bộ kịch nghệ nên mới gặp được
Việt Tu Ninh đang thay quần áo. Nhan Thời Oanh nghĩ, chỉ cần hôm nay cô
chú ý khóa trái cửa, trừ phi Tần Thư Dao đột ngột xuất hiện, nàng sẽ
không thể vào câu lạc bộ.
Theo lý thuyết làm như vậy là có thể
tránh cho hai bên có tiếp xúc, nhưng không biết vì sao, nội tâm Nhan
Thời Oanh luôn mãi bất an.
Vì thế, cô không chỉ chú ý khóa cửa,
còn kiểm tra khóa cửa sổ. Sau khi xác nhận không có ổ khóa nào bị hỏng,
cô mới thầm thở phào một hơi, bình tĩnh vào phòng nghỉ.
Trong
phòng nghỉ có rất nhiều người đang đứng, tốp năm tốp ba nói chuyện với
nhau. Quét mắt nhìn một vòng, tuyệt đại đa số đều là những tuấn nam mỹ
nữ sở hữu diện mạo không tầm thường hoặc dáng người xinh đẹp. Ngẫu nhiên sẽ có vài người dù tướng mạo bình thường nhưng lại sở hữu khí chất bất
phàm, thật sự khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nhưng ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Nhan Thời Oanh lại khác nhau, có vài người
trần trụi tỏ vẻ trào phúng, thậm chí còn có người trực tiếp thấp giọng
bàn tán, "Sao lại là cô ta chứ... Qua chuyện lần trước mà cô ta còn dám
đến trường sao". Vừa nói họ vừa dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn Nhan Thời Oanh, tựa hồ đang đợi cô ngay tại chỗ nổi điên.
Không ngờ Nhan Thời Oanh chỉ hờ hững liếc nhìn họ một cái, tựa như người không có việc gì, mắt nhìn thẳng đi qua.
Mấy người kia không khỏi hai mặt nhìn nhau, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Nhan Thời Oanh đổi tính rồi?
Nhưng bọn họ không biết Nhan Thời Oanh vốn không quan tâm đến họ, vì mọi sự
chú ý của cô đều tập trung vào BGM quen thuộc bên tai cùng lời giới
thiệu. Cô vừa đi vừa tranh thủ nhìn quanh phòng nghỉ một lượt, sau đó
quả nhiên trong đám đông, cô phát hiện một nhân vật hoàn toàn nổi trội
và tách biệt với mọi người.
Đó là một người con trai tóc đen,
thoạt nhìn nho nhã ôn hòa, dưới ánh đèn, làn da y trắng đến gần như
trong suốt, chỉ còn sót lại đôi mắt ôn nhuận, sâu thẳm tịch mịch. Cho dù chung quanh không ai đang nhìn y, bên môi y như cũ ẩn chứa nét cười
nhàn nhạt, như thể trên thế giới này không có gì đáng để y tức giận. Sự
dịu dàng và bình tĩnh không hề có tính công kích kia cơ hồ khiến người
khác không kiềm được chìm đắm.
Nét đẹp của y là một loại rung
động đầy thanh thoát xuất trần, tựa như núi cao khiến người khác phải
ngước nhìn, lại tựa như biển rộng không thể rung chuyển, sâu không lường được.
Đây là Cảnh Văn An sao...
Nhan Thời Oanh cố ý dừng ánh mắt trên người y vài lần, khi phát hiện y cũng quay đầu sang, cô lập tức quay đầu thu mắt.
Lúc này, nữ sinh da trắng, dáng người cao gầy đứng bên cạnh cô bỗng nhiên vỗ tay vài cái.
Nàng là Ngôn Nhữ Yên, một người trong tổ thư ký, thấy đã thu hút được sự chú ý của mọi người, nàng ta khô cằn lên tiếng, "Tôi xin giới thiệu thành
viên mới của câu lạc bộ kịch nghệ, Nhan Thời Oanh. Sau này cô ấy sẽ là
một thành viên của chúng ta, mọi người hãy vỗ tay chào mừng đi ạ"
Nàng tiên phong vỗ tay, sau đó dời ánh mắt về phía Nhan Thời Oanh đứng bên cạnh.
Hôm nay Nhan Thời Oanh từ trên xuống dưới đều là một màu đen không chút bắt mắt, đôi chân trắng nõn dưới chiếc quần đùi màu đen có vẻ vừa suông vừa dài. Mái tóc dài được cột cao trên đỉnh đầu, từng lọn tóc gợn sóng rũ
xuống, mềm mại xõa trên xương quai xanh xinh đẹp của cô.
Trong
những ánh mắt khác nhau của mọi người, cô nhìn họ xán lạn cười, "Chào
mọi người, tôi là Nhan Thời Oanh", khi cô cúi người lộ ra phần cổ với
đường cong duyên dáng, làm da sáng bóng, mềm mại dưới vạt áo màu đen
càng trắng đến lóa mắt.
Trước mặt có người lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau.
Việt Tu Ninh vốn đang lười biếng chán chường dựa trên tường, sau khi nhìn
thấy bộ dáng xinh đẹp của Nhan Thời Oanh, sự hưng phấn tựa thợ săn phát
hiện con mồi bị ẩn giấu trong cơ thể hắn suốt thời gian dài, đột nhiên
nổi dậy.
Ừm, ngũ quan không tồi, loại cao lãnh mỹ diễm này hắn
đã lâu rồi chưa thử lại... Dáng người, eo thon ngực lớn, là mẫu người
hắn thích.
Sau lần ngẫu nhiên gặp được học sinh mới kia, hắn đã
"ở không" được một thời gian rồi, hiện tại tán cô giết thời gian cũng
không tồi.
Đối với một người có gia thế lại sở hữu ngoại hình
chất lượng như Việt Tu Ninh mà nói, hắn từ trước đến nay chỉ cần ngoắc
ngoắc ngón tay sẽ có vô số con gái nhào đến.
Có thể đoán trước được lần này cũng chẳng khác gì.
Sau khi đơn giản tự giới thiệu xong, Ngôn Nhữ Yên liền mang Nhan Thời Oanh
rời khỏi phòng nghỉ, theo lưu trình dẫn Nhan Thời Oanh một vòng tham
quan để làm quen với hoàn cảnh câu lạc bộ.
Chỉ là tùy tiện đi dạo một vòng, Nhan Thời Oanh đã có thể cảm nhận được kinh phí của Thánh Bạc cực kì sung túc. Cả một quảng trường rộng lớn này là Augustine cấp
riêng cho câu lạc bộ, phòng lớn nhất ở giữa chính là phòng tập luyện.
Những cánh cửa trước và sau của phòng này đều thông với phòng nghỉ,
phòng đạo cụ, phòng trang phục... Trưởng câu lạc bộ và giáo viên phụ
trách còn được chia cho một không gian làm việc riêng. Ngoài ra ở đây
còn chuyên môn thiết kế một khu vực mỗi ngày cung cấp các loại đồ ngọt
điểm tâm, Nhan Thời Oanh còn ở trên hành lang thấy máy bán đồ ăn vặt
cùng máy bán nước tự động.
Nơi này quả thực chính là một sân
khấu kịch thu nhỏ, thỏa mãn mọi nhu cầu, vừa thoải mái lại tiện lợi.
Chẳng trách mỗi năm đều có vô số người dù phải giành nhau đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn vào được Thánh Bạc.
Nhưng Nhan Thời Oanh cũng
không phải thật sự đến dạo chơi, cô vừa đi theo Ngôn Nhữ Yên vừa nhớ kỹ
những con đường nhỏ hẻo lánh hay hiếm người đi lại. Sau khi dạo xong một vòng trong đầu cô trên cơ bản đã nắm được vị trí đại khái.
Địa điểm tiếp theo... Hẳn là phòng của trưởng câu lạc bộ nhỉ?
Khi Ngôn Nhữ Yên dẫn cô đến cửa phòng, Nhan Thời Oanh nhìn thấy Cảnh Văn An đang ngồi bên trong, cúi đầu viết gì đó.
Ngôn Nhữ Yên do dự đứng ở cửa, không dám tiến vào quấy rầy y.
Nhan Thời Oanh sao có thể buông tha cơ hội tốt thế này, cô cố ý tạo ra chút
tiếng vang, hiển nhiên đã khiến người con trai bên trong ngẩng đầu lên.
Ngôn Nhữ Yên đành dừng bước, "Boss"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!