Lâm Quỳnh xách đồ mới mua về nhà, vừa vào cửa đã thấy Phó Hành Vân ngồi trong phòng khách xem bản tin tài chính. Lâm Quỳnh trước nay không quan tâm đến tin tức lắm, dù sao thì kiếp trước cậu chính là một tin tức xã hội. Âm thanh cách đó không xa truyền đến, Phó Hành Vân nghiêng đầu nhìn Lâm Quỳnh đang xách không ít đồ đạc. Lâm Quỳnh thấy anh nhìn mình, khóe môi nở mội nụ cười, "Chào buổi sáng." Khóe môi chàng thanh niên nhếch lên, đầu tóc không chải chuốt gọn gàng như ở hôn lễ hôm qua, mái tóc đen dày rủ trước trán, trông như một sinh viên
vừa bước ra khỏi cánh cồng đại học. Phó Hành Vân nhìn rồi lẳng lặng quay đầu đi. Lâm Quỳnh:.... Móa nó chứ tên đàn ông xấu xa này. Lâm Quỳnh vào bếp làm bữa sáng, sau đó ra phòng khách đẩy người vào ăn cơm.
Phó Hành Vân nhìn Lâm Quỳnh, mỗi một hành động của đối phương đều vô cùng
khả nghi, từ tối qua, sau khi đối phương vào phòng anh, trong đầu anh
đột nhiên xuất hiện một phỏng đoán. Đối phương có thể là người do nhà chính phái đến đây giám sát anh. Trước đây anh vốn định mặc kệ, xem Lâm Quỳnh là không khí nếu như cậu không
gây rối, nhưng bây giờ xem ra đối phương không hề đơn giản như vậy. Phó Hành Vân vốn dĩ không phải là người đa nghi như vậy, mãi cho đến trận hỏa hoạn nửa năm về trước. Sau bữa sáng, Lâm Quỳnh nhìn Phó Hành Vân ngồi trên xe lăn, cả một biệt thự lớn như vậy mà không có người giúp việc nào, xem ra phía Phó gia cũng
không nhẫn tâm ở mức bình thường đâu. Chẳng trách Phó Hành Vân sau khi trở mình thì đến cả cha ruột cũng không bỏ qua. "Hôm nay thời tiết rất đẹp, tôi đẩy anh ra ngoài đi dạo nhé." Sáng nay lúc Lâm Quỳnh ra ngoài thấy trời cao gió lộng, sau đó lại híp mắt nhìn qua đôi chân của Phó Hành Vân.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!