Lâm Quỳnh đứng trước bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt hệt như kiếp trước.
Nhất thời rơi vào trầm tư.
Sau đó bừng tỉnh đại ngộ, lẽ nào cậu là đứa con được ông trời chọn lựa.
Cùng tên cùng họ, ngoại hình giống nhau, trừ cậu ra làm gì có người thứ hai để lựa chọn.
Cũng may cậu thông minh cơ trí, ngay khi nhìn thấy tên của pháo hôi, sớm đã đọc muốn thuộc lòng cả bộ truyện rồi.
Sau đó Lâm Quỳnh cúi đầu thẹn thùng cười.
Cậu quả là một người thông minh, nhanh trí mà.
Lâm Quỳnh rửa tay xong, vừa định ra ngoài, lại nghe thấy Phó Cảnh Hồng gắng gượng chút hơi tàn nói: "Cậu đi đi, tôi không trách cậu, chỉ trách bản
thân không có bản lĩnh giữ lấy cậu, nhưng tôi muốn biết tại sao cậu lại
thay lòng nhanh như vậy."
Từ nhỏ đến lớn, Phó Hành Vân dù là ở
bất cứ phương diện gì đều đè bẹp hắn, bất kể hắn có nỗ lực như thế nào
thì cũng không vượt qua được khoảng cách giữa hai người, vốn cho rằng
bây giờ anh tàn tật rồi thì hắn có thể trên cơ....
Nào ngờ đối phương vẫn cứ đạp bẹp hắn dưới chân.
Mặc dù hắn chẳng qua chỉ muốn lợi dụng Lâm Quỳnh để đối phó Phó Hành Vân, vốn chẳng có tình cảm gì với cậu.
Nhưng chính vì Lâm Quỳnh cuối cùng lại lựa chọn Phó Hành Vân, Phó Cảnh Hồng
thật sự không cam tâm, không biết bản thân rốt cuộc thua kém anh điều
gì.
Lẽ nào hắn còn không bằng một tên què sao?
Lâm Quỳnh quay đầu lại, nhìn hắn một cái, sau đó áy náy nói: "Thật ra tôi là một người sống cảm tính."
Phó Cảnh Hồng:?
Lâm Quỳnh: "Tôi cảm thấy cậu không xứng với tôi."
Phó Cảnh Hồng:....
Đối phương ra khỏi nhà vệ sinh một lúc lâu, Phó Cảnh Hồng mới từ từ bò dậy từ trên đất.
Giơ tay chạm vào vết đau ở khóe môi, lấy điện thoại ra gọi điện, "Gửi cho
tôi một phần băng ghi hình của tất cả máy giám sát trong giáo đường hôm
nay."
Khi Lâm Quỳnh bước ra, hôn lễ đã sắp đến hồi kết thúc rồi, có không ít khách mời đã lần lượt rời đi.
Nhìn mấy tên phú nhị đại nếu không phải là phanh ngực áo thì cũng là mất tiêu cúc áo, Lâm Quỳnh lắc đầu.
Còn không chỉnh tề bằng ông lão nhặt phế liệu dưới lầu nhà cậu nữa.
Lâm Quỳnh nhớ lại những ngày tháng lưu lạc đầu đường xó chợ, bị bọn cho vay làm mất công việc, cũng từng muốn đi nhặt phế liệu.
Kết quả ông lão nhặt phế liệu nói một câu, mấy thùng rác này ông ấy ngày
nào cũng nhặt, nó thuộc về ông ấy, vừa hỏi còn biết được tiền lương hưu
của ông là ba ngàn tám....
Giải pháp luôn luôn nhiều hơn khó khăn, nhưng đến Lâm Quỳnh thì dường như ngược lại.
Cậu đi một chuyến rồi quay lại, đương nhiên có không ít người nhìn chằm
chằm vào cậu, cậu cũng không thèm để tâm mà đi lại chỗ cũ.
Vừa về đến cửa giáo đường, liền nhìn thấy một tên phú nhị đại tập tễnh bước đến.
Miệng không ngừng mắng chửi, "ĐM, cứ tưởng hôm nãy sẽ xem được kịch vui của
tên què chết tiệt Phó Hành Vân, không công một chuyến rồi, lãng phí thời gian của ông đây."
"Cũng không biết giày của ông đây bị đá đi đâu rồi."
Ban nãy hắn ta chỉ là thuận miệng đùa giỡn vài câu, liền bị kéo vào hỗn chiến.
Rõ ràng nhóm bạn thân của Phó Hành Vân chỉ có mấy người, nhưng hắn ta sau khi rơi vào hỗn chiến liền đánh cả người mình lẫn ta."
Đợi đến khi hoàn hồn lại, trên chân đã thiếu mất một chiếc giày.
Phú nhị đại bước đi tập tễnh, sau đó, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chiếc
giày bên chân của một chàng thành niên đứng cách đó không xa....
Lâm Quỳnh nghèo thì có nghèo, nhưng tướng mạo lại thuộc hàng nhất, bằng không ban đầu sân khấu kịch cũng sẽ không nhận cậu.
Phú nhị đại vuốt vuốt cằm, không ngờ tên què Phó Hành Vân này lại có phước
như vậy, có thể hốt được một tiểu yêu tinh như thế này.
Ngay sau đó chàng thanh niên ngẩng đầu lên, hai người không kịp đề phòng nhìn thẳng vào mắt nhau.
Phú nhị đại vội vàng đứng thẳng người, nếu như đã mặt đối mặt rồi, nói không chừng có thể đem đối phương ra đùa giỡn.
Lâm Quỳnh nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn chiếc giày bên chân.
Môi nở một nụ cười thánh thiện.
Phú nhị đại nuốt nước miếng.
Một giây sau, chỉ thấy chàng thanh niên thanh tú, xinh đẹp kia cong đầu gối, nhấc chân, đá chiếc giày bên chân bay xa.
Yahooooo~
Phú nhị đại:....
Cự ly bay của chiếc giày rất vừa vặn, rơi đúng ngay cửa lễ đường.
Lâm Quỳnh cất bước đi đến, phú nhị đại muốn kéo lại, ai ngờ đâu đối phương lại quay người né đi.
"...."
Lâm Quỳnh nhìn hắn một cái, "Không cần cảm ơn, chuyện nên làm."
Phú nhị đại:....
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!