Bác sĩ Hứa đến kiểm tra mạch cho Diệp Trăn, không có chuyện gì lớn, chỉ
là bị kinh hách, còn hiện tượng chuột rút ở chân là hiện tượng bình
thường trong thai kỳ nên không cần quá lo lắng, chỉ cần ăn nhiều rau dưa trái cây và uống sữa bò là được, thời điểm bị đau thì hãy cho người xoa bóp, về sau cẩn thận hơn là được.
Dù vậy nhưng Thẩm Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái ngốc với vẻ mặt âm trầm trong một lúc lâu.
Vẻ mặt của quá anh khó coi, sát khí tràn ngập, khí thế bức người, yên tĩnh đến mức không ai dám lên tiếng, tất cả đều im lặng, động cũng không dám động.
Sau khi bác sĩ Hứa rời đi, Thẩm Ngọc liền đuổi hết tất cả
đám người hầu ra ngoài, rồi lại thấy cô gái ngốc nằm trên giường đang
rụt rè nhìn anh.
Vừa rồi anh đang nói chuyện với Vệ Lam, nên khi
nhìn thấy cô gái ngốc kia bị mấy người phụ nữ chọc vào người đến nỗi
sửng sốt một hồi, khuôn mặt nhỏ hồng hào trở nên trắng bệch, vội hoang
mang rối loạn đi được vài bước thì ngã xuống, cũng may là anh đã phản
ứng kịp thời, nếu không thì hậu quả thật đúng là không dám tưởng tượng!
Có trời mới biết, khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì anh đã sợ hãi đến mức tim ngừng đập!
Anh không nhìn cô nữa, đứng dậy đi ra khỏi phòng, gọi Tiểu Cúc vào hỏi: “Vừa rồi mợ sáu và mấy người kia đã nói gì?”
Tiểu Cúc ngẩn người, không phản ứng lại: “Đại soái ngài đang nói?”
“Vừa rồi mợ sáu bị đám người Xuân Đào vây quanh ở giữa, bọn họ đã nói cái gì?”
Tiểu Cúc vừa nghe là việc này thì liền lập tức giải thích tất cả, chẳng hạn
như việc bọn họ đều là thế thân của Vệ tiểu thư, bọn họ phải cố gắng để
giành được sự chú ý của đại soái, nếu không thì bọn họ sẽ bị vứt bỏ và
phân phát, về sau cũng không được nhìn thấy đứa trẻ! Bọn họ còn yêu cầu
mợ ấy giả vờ bị đau bụng để đánh lừa đại soái, nhưng đúng lúc là mợ sáu
lại quá yêu đứa trẻ nên không chịu, vội vội vàng vàng đi quá nhanh nên
lúc đó mới bị chuột rút……
May là đại soái đã tới kịp thời, nếu không thì mợ sáu và đại thiếu gia cũng sẽ bị thảm!
Giữa mày Thẩm Ngọc nhảy dựng lên khi nghe được những lời này, anh gọi quản
gia tới dặn dò: “Hôm nay là sinh nhật của lão phu nhân nên không thể làm lớn mọi chuyện được, anh đi truyền lời cho tôi, bảo đám người Xuân Đào
hãy an phận lại đi! Sau hôm nay, cứ yên tâm đợi ở trong biệt viện kia
đi, trong thời gian này đừng có đi ra ngoài!”
Cô gái ngốc của anh mà có thể để cho người ta tùy tiện lợi dụng cô hay sao?
Hẳn là quản gia phải vội vàng rời đi.
Anh trở về phòng thì liền nhìn thấy cô gái ngốc kia đang chống đầu lên trên giường, nhìn thấy anh tới, cô lập tức tươi cười như hoa: “Đại soái……”
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, “Buổi sáng đã hứa với tôi như thế nào?”
Diệp Trăn chớp mắt, đáng thương nói: “Thực xin lỗi, đại soái, chân của em vẫn còn đau.”
Thẩm đại soái: “…… Tại sao vẫn còn đau? Sao em không nói sớm!”
“Em không biết, vẫn luôn đau suốt, nhưng em sợ anh sẽ tức giận……”
“Ngu ngốc!”
Anh tự giác ngồi vào bên mép giường, cầm lấy đôi chân mảnh mai của người
phụ nữ rồi nhẹ nhàng xoa bóp, anh biết cô gái ngốc này đang mang thai
nên sẽ càng thêm mảnh mai, ngày thường nếu như anh hơi dùng sức lớn một
chút thì cô sẽ rầm rì nửa ngày, nước mắt lưng tròng, mà cũng không phải
là anh chưa từng bị chuột rút nên tự nhiên cũng biết là nó sẽ không dễ
chịu chút nào.
Anh kiên nhẫn xoa một lúc lâu: “Đã đỡ hơn chưa, còn đau nữa không?”
Diệp Trăn cười tủm tỉm ngồi dậy, vòng hai cánh tay qua cổ anh: “Không đau, dù có đau thì cũng không đau, đại soái thật tốt.”
Thẩm đại soái hừ một tiếng: “Đừng rót canh mê hồn cho tôi!”
“Không có, lời em nói chính là lời nói thật, đại soái tốt nhất!”
“Hừ!” Anh vỗ lên mông người phụ nữ, “Không đau thì xuống dưới, bên ngoài còn có khách đang chờ.”
Diệp Trăn không nghe, vẫn nằm ở trong ngực của anh, nhỏ giọng nói: “Đại
soái, hiện tại em đã nhận biết được một nghìn chữ, anh có thích em hơn
một chút hay không?”
Thẩm Ngọc sững sờ một lúc rồi mới cúi đầu
xuống nhìn cô, cô ngẩng mặt lên nhìn anh đầy mong đợi, đôi mắt kia rất
sáng, nước mắt rưng rưng trông rất là đáng yêu, anh không nhịn được hôn
lên đôi mắt xinh đẹp kia của cô, mơ hồ nói: “Đồ ngốc, mới biết được một
nghìn chữ mà đã muốn tôi thích em một chút?”
Diệp Trăn cau mày,
nghiêm túc nói: “Còn thiếu một nghìn chữ nữa à? Vậy nếu như hai nghìn
chữ thì anh có thể thích em một chút hay không?”
Thật là một kẻ dở hơi.
Anh ngửa đầu cười một tiếng, bế cô gái ngốc lên cho cô ngồi lên trên đùi
mình, thật ra cô rất có tính tự giác, kéo tay của anh để xoa chân cho
cô, “Anh xoa nữa đi, em vẫn còn hơi đau.”
Thẩm Ngọc khịt mũi,
nhưng động tác trong tay cũng không hề dừng lại, nói: “Sau này hãy để
cho Tiểu Cúc đỡ em đi, chuyện vừa rồi không thể tái diễn một lần nữa,
nếu không thì anh sẽ xử lý em!”
Diệp Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu
Cúc sức lực nhỏ sẽ không ôm được em, nếu không thì em không đi ra ngoài
nữa? Em đi sẽ làm cho anh phân tâm, em cũng sợ Duệ Duệ của chúng ta bị
thương.”
Thẩm Ngọc nhíu mày, nhất thời không lên tiếng.
Diệp Trăn lắc lắc anh: “Đại soái, anh còn chưa có hứa với em đâu, chờ em
nhận ra hai nghìn chữ thì anh sẽ thích em một chút có được không?”
Cô gái ngốc này thật là ngốc, tâm cũng rất lớn, còn dám mơ tưởng anh thích cô.
Anh rũ mắt nhìn cô, nhéo nhéo vành tai trắng hồng, cười xấu xa thấp giọng
nói: “Buổi tối em ăn tôi lâu hơn, làm cho tôi sảng khoái thì tôi sẽ
thích em một chút. Hả?”
Thẩm đại soái nhìn má và tai của người
phụ nữ, ngay cả cổ cũng trở nên đỏ bừng, cái đầu nhỏ vùi vào trong ngực
anh, bàn tay nhỏ bé đập hai lần, phảng phất như đang nói anh hư, không
đứng đắn.
Một người đàn ông bình thường mơ ước về người phụ nữ của mình thì tính là không đứng đắn gì chứ?
Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cái.
Anh đã rời đi quá lâu rồi, anh mà còn không đi ra nữa thì lão phu nhân sẽ
hỏi anh, anh đặt Diệp Trăn trở lại trên giường, “Em nghỉ ngơi chút đi,
tôi sẽ bảo Tiểu Cúc vào đây với em.”
Diệp Trăn cười tủm tỉm cong
con mắt nói: “Được, đại soái đi đi, anh đừng lo lắng, lát nữa em sẽ
không ra ngoài để bảo vệ Duệ Duệ của chúng ta.” Cô ôm bụng, “Duệ Duệ,
cha của nó hãy mau đi đi, chúng ta sẽ chờ anh trở về.”
Ngoan ngoãn đến mức khiến cho anh hận không thể chà đạp cô ngay lập tức.
Thẩm Ngọc xoa đầu cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh đến sân đã tụ tập khách khứa, cầm ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm, Vệ Lam vừa lúc đi tới cùng với nhóm chị em, dò hỏi: “Diệp Trăn không sao
chứ? Vừa rồi trông rất là dọa người.”
Thẩm Ngọc nói: “Không có việc gì. Chân bị chuột rút, mang thai chính là phiền toái như vậy đấy.”
Vệ Lam ừ một tiếng, không quá để ý, lại nói: “Em vừa mới nói với Trần
Nhiên Tiểu Tuyết bọn họ về việc tụ họp giữa những người bạn cũ, bọn họ
đều nói cuối tuần này sẽ có thời gian rản, anh xem cuối tuần thì thế
nào?”
Thẩm Ngọc nói: “Đợi lát nữa anh sẽ hỏi phó quan xem cuối tuần có việc gì hay không.”
Nụ cười của Vệ Lam nhất thời đông cứng lại: “Được, đến lúc đó chúng ta sẽ nói tiếp.”
Thẩm Ngọc ừ một tiếng, thất thần.
Sau đó lại có người đến bắt chuyện với anh, mấy năm nay rèn luyện đã làm
cho anh vui buồn không hiện ra sắc mặt, nhưng anh biết, trong lòng anh
rất không có kiên nhẫn, có một chút nóng lòng không thể giải thích được.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!