Ngay khi đại soái đến Tây Uyển, anh liền đuổi con chó Đại Hoàng mà mợ sáu thích nhất đi!
Xuân Đào nghe xong vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, xem này, cô ta cho rằng mình
đang mang thai nên sẽ miễn được tội chết hay sao, nếu như cô ta chọc cho đại soái không vui thì cô ta vẫn bị đuổi đi hay là không bị đuổi đi
đây?
Nhưng lần trước đại soái đến chỗ của cô rồi cuối cùng cũng
vội vàng rời đi, hình như là đã nghe thấy tiếng chó sủa, đại soái ghét
chó từ khi nào vậy? Xuân Đào hầu hạ Thẩm Ngọc mấy năm rồi, nhưng cô cũng không biết là anh lại có điều kiêng kị như vậy, đáng giận là trước đây
cô lại còn không biết, nếu không thì cô đã đuổi con chó kia đi thật xa
rồi!
“Có phải đại soái tức giận nên mới rời khỏi Tây Uyển hay không?” Cô chờ mong hỏi.
Người hầu gái nói: “Không có, nghe nói còn gọi nước vào để hầu hạ rửa mặt……”
Anh thật sự muốn qua đêm ở trong phòng của một người phụ nữ đang mang thai?
Cô liếc nhìn đồng hồ nước ngoài, chưa đến tám giờ! Tại sao mà một người
phụ nữ đang mang thai chưa đầy ba tháng lại có thể làm cho anh thỏa mãn
được?
Cô vừa buồn vừa giận, thà rằng Thẩm Ngọc đi tìm Như Phong
Liễu Mộng cũng còn tốt hơn là đi tìm Diệp Trăn! Nhưng chính cô cũng
không có cách nào để ảnh hưởng đến quyết định của Thẩm Ngọc, cuối cùng
cũng chỉ có thể hóa thành sầu muộn thở dài, trong lòng tràn đầy oán hận.
Cùng lo lắng và phẫn hận giống như cô ta thì còn có thêm mấy người ở các
viện khác, đương nhiên là dù có bất mãn đến đâu thì bọn họ cũng chỉ có
thể kìm nén ở trong lòng, ai bảo mợ sáu người ta có cái bụng biết tranh
đua, mang thai đứa con trai đầu tiên của đại soái, ngay cả lão phu nhân
cũng săn sóc có thêm đối với vị ở Tây Uyển bên kia.
Nhưng đại soái lại không đến phòng của bọn họ, nên cho dù bọn họ muốn mang thai thì cũng không thể nào mang được!
Lão phu nhân lại không nghĩ như vậy: “Trong số mấy người bọn họ có ai mà
không đi theo Ngọc Nhi còn lâu hơn so với thời gian của Diệp Trăn? Diệp
Trăn đến đây chưa được nửa năm đã mang thai, vậy mà cái bụng của bọn họ
đến nay vẫn chưa thấy động tĩnh gì, bọn họ còn có thể trách ai được
đây?”
Tự trách mình thôi.
Dù sao thì con trai của bà cũng không có vấn đề.
Không, con trai của bà tự cảm thấy chính mình có vấn đề!
So với việc để Diệp Trăn làm ở dưới cho anh thì hình như anh lại càng mong chờ được thân mật với cô ở trên hơn……
Thẩm Ngọc nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ở trước mắt, ánh mắt dừng ở
trên đôi môi ửng hồng của cô, duỗi tay nói: “Lại đây.”
Diệp Trăn
còn chưa kịp tới gần thì đã bị anh kéo đến ngồi trên đùi của anh, cả
người anh nóng bỏng, cơ bắp rắn chắc, mông của cô còn bị đau khi ngồi
lên trên đó.
Cô chớp mắt nhìn anh, tựa như đã đoán được ý đồ của anh, cắn môi có chút ngượng ngùng, “Đại soái……”
Thẩm Ngọc cười nhẹ một tiếng, ôm người phụ nữ vào trong ngực của mình, môi mỏng mím chặt.
Anh thử hôn lên môi cô, mềm như bông, ngọt ngào và béo ngậy, anh ra sức mút và cắn lên môi cô, quả nhiên là còn ngon hơn cả hương vị trong trí
nhớ……
Cô ngập ngừng hôn lại, liếm liếm môi anh như một mèo con
nhỏ, hương vị ngọt ngào mang theo cảm giác ngứa râm ran khiến cho cơ thể anh tê dại.
Triền miên hồi lâu, cuối cùng anh cũng lùi về sau
một chút, hơi nheo mắt lại nhìn người phụ nữ yếu ớt đang móc lấy cổ anh, đôi môi cô đỏ mọng, khóe miệng hơi hé mở, ánh mắt ướt át nhìn anh, cô
dùng bàn tay nhỏ chạm lên môi của mình, khổ sở nói: “Đại soái, anh gặm
làm sưng miệng em rồi, đau quá……”
Ngu ngốc!
Cái gì mà gặm!
Anh nhíu mày, hôn một cái thật mạnh lên trên môi của người phụ nữ: “Đây là hôn.”
Cô mím môi che dấu, “Ôi, không hôn nữa.”
Đồ ngốc này! Không có người phụ nữ nào dám không cần thứ mà Thẩm Ngọc anh muốn cho!
Anh hôn đuổi theo cô, cô xoay người muốn trốn, lưỡi của người đàn ông đột
nhập vào khuôn miệng mềm mại của cô và trao cho cô một nụ hôn nghiêng
trời lệch đất……
Hóa ra cô gái ngốc này còn có một nơi ngọt ngào hơn.
Giống như là được uống rượu pha mật, anh say đến mức thân thể cứng đờ, huyết khí dồn dập vào một chỗ!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!