Cuộc sống đại học của Diệp Trăn rất bận rộn, Đường Trạch cũng không nhẹ
nhàng hơn bao nhiêu, anh còn bận hơn so với cô, thời gian cũng eo hẹp
hơn, ngoài việc học ra, anh còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà ông nội giao cho anh, anh không dám lãng phí dù chỉ là một chút thời gian nào, anh
rất sợ, sợ Diệp Trăn sẽ bị những người đàn ông khác dụ dỗ vào thời điểm
mà anh không thể ở bên cô, nên anh càng muốn nỗ lực hơn, nỗ lực đến mức
khiến cho người ta không còn biết đến kẻ bắt nạt nhỏ thích nghịch ngợm
gây sự, ăn nhậu chơi bời.
Mỗi lần nhìn thấy đứa cháu ngoan của
mình đen nhẻm, gầy guộc thì bà cụ đều cảm thấy rất đau lòng, chỉ có đánh người bạn già mới có thể làm cho cơn tức giận của bà nguôi ngoai, ông
cụ cũng chẳng thể làm được gì, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, và đương nhiên cũng không có sự thành công nào là dễ dàng, không
trả giá bằng nỗ lực thì làm sao có thể lấy được sự thành công?
Bà cụ đau lòng thì đau lòng, nhưng bà vẫn không quên xử lý nốt phần chữ
trên bảng đen ở nhà kia, ngày nào bà cũng sửa khi kẻ bắt nạt nhỏ không
có ở nhà, tuy trí nhớ của bà không được tốt nhưng bà vẫn không bỏ sót
một ngày nào.
Thời gian Đường Trạch ở nhà lại càng ngày càng ít,
kể cả trong kỳ nghỉ thì chủ yếu anh cũng phải đi theo trưởng bối trong
nhà để rèn luyện, ngay cả thời gian để bay đến thủ đô tìm Diệp Trăn cũng không có, anh nhớ cô đến nỗi ban đêm cũng nằm ôm chăn khóc, ông nội nói với anh rằng, chỉ mới một chút đau khổ này mà anh đã không chịu được
thì tương lai phải làm sao?
Tương lai? Tất nhiên anh sẽ luôn ở bên cạnh mọt sách của mình trong tương lai.
Chỉ cần anh có thể vượt qua hiện tại.
Các cuộc tiếp xúc thường ngày của anh với mọt sách hầu hết đều là qua điện thoại.
Đáng tiếc là Diệp Trăn cũng rất bận, cô bận học tập, bận đi làm thêm, bận
làm nghiên cứu, quỹ thời gian của cô eo hẹp đến mức ngay cả lúc đi vệ
sinh cũng không nhịn được phải cầm theo một quyển sách, cho dù có thời
gian gọi điện thoại cho anh thì cũng là vội vội vàng vàng, nói không
được mấy câu liền cúp máy, hơn nữa hơn phân nửa thời gian đều là Đường
Trạch nói, Diệp Trăn nghe, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, nhưng cũng
đã khiến cho anh thỏa mãn đến mức vui vẻ hài lòng, và đương nhiên sẽ
không quên dặn dò cô là đừng yêu đương, phải chuyên tâm học tập, chờ anh đi tìm cô.
Nhưng Diệp Trăn lại chưa bao giờ đáp lại anh, thậm chí cô còn không có thời gian để nghĩ về anh.
Cô thật là cặn bã, có phải cô đã nhìn trúng tên học bá nào rồi hay không QAQ……
Gần đây Đường Trạch lại càng lo lắng hơn, bởi vì có đôi khi anh gọi điện
cho cô, anh có thể nghe thấy giọng nói của một người đàn ông khác ở bên
cạnh của cô, không phải đi ngang qua cũng không phải là bạn học bình
thường, trực giác của một người đàn ông đã nói cho anh biết, đó chính là tình địch của anh!
Anh lo lắng đến phát điên rồi, nhịn không được hỏi Diệp Trăn xem đó là ai?
Diệp Trăn nói: Là Trình Dục, không ngờ bọn họ lại thi đậu chung một trường
đại học với em, còn cùng một chuyên ngành và thậm chí là cùng một giáo
sư.
Định mệnh trùng hợp như vậy sao, trùng hợp đến mức khiến cho Đường Trạch bị thất thần mất mấy ngày mấy đêm, ngủ không yên.
Anh rất sợ, sợ giọng điệu hài lòng và tươi cười của Diệp Trăn khi nhắc tới Trình Dục.
Anh không nhịn được nữa, đáng thương cầu xin cha đi hỏi thăm về tình hình
của Diệp Trăn ở thủ đô, anh hy vọng tuần nào cũng biết được tình hình
gần đây của mọt sách, anh nỗ lực như vậy chính là vì muốn có thể đứng ở
bên cạnh của Diệp Trăn, nhưng khi sự cố gắng của anh được đền đáp mà
Diệp Trăn lại ở bên một người đàn ông khác, thì anh nhất định sẽ khóc
đến chết mất.
Cha anh nói với anh, Diệp Trăn bị trầm mê trong học tập nên không có tâm tình để yêu đương, quả thật cũng có người theo
đuổi cô nhưng đều bị cô từ chối, xem ra lời nói của anh vẫn có chút tác
dụng.
Còn Trình Dục thì sao?
Chỉ là bạn.
Bạn bè cũng có thể phát triển thành người yêu.
Anh cảm thấy mình đang ở trong một tình thế có mối nguy hiểm rất lớn, tuy
mọt sách cặn bã đã từ chối hai lần đầu tiên, nhưng không có nghĩa là cô
sẽ từ chối lần thứ ba hay lần thứ tư! Huống chi bên cạnh cô còn có tên
học bá Trình Dục, anh vẫn luôn nhớ rõ mọt sách cặn bã đã nói với anh
rằng, cô muốn tìm một học bá để có tiếng nói chung……
Nghĩ như
vậy, anh liền lăn lộn suốt cả đêm không ngủ được, cuối cùng cũng phải
xin ông nội sắp xếp cho anh một chiếc chuyên cơ riêng để đưa anh đến thủ đô, không được nhìn mặt thì anh không thể yên tâm được.
Thời
gian rất nhanh đã bắt đầu sang mùa đông, khi anh đến thì trời vẫn còn
chưa sáng, năm giờ sáng tại khuôn viên trường đại học, đã có rất nhiều
sinh viên rời giường chạy bộ và học bài, ôm sách vở vội vàng lướt qua
anh, anh sắp được gặp lại mọt sách rồi, trong lòng anh tràn đầy kích
động, suy nghĩ xem câu đầu tiên nên nói là “Anh nhớ em” hay là “Anh yêu
em”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!