Ký chủ muốn Ngụy Thiệu nhớ kỹ cô, nên đương nhiên là cô sẽ không thể quay trở lại bên anh chỉ vì vài ba cái xua tay của anh được, món đồ quá dễ lấy thì sẽ khiến cho người ta dễ khinh thường, huống chi Ngụy Thiệu còn chưa bao giờ nếm thử sự thất bại của một người đàn ông.
Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gì được nấy, chưa kể quan hệ giữa kí chủ và anh cũng không được chính đáng, nói dễ nghe một chút thì cô là người phụ nữ của anh, còn nếu thật sự muốn nói thì chẳng qua cô chỉ là một bạn tình trên giường của anh mà thôi, thấp thỏm trong bụi trần, ngay cả khi đối phương đề nghị chia tay thì cô cũng không có lý do gì để từ chối.
Trước nay Ngụy Thiệu luôn là người chiếm thế chủ động.
Người đàn ông như vậy, cho dù cô có chết vì anh thì chỉ sợ là cũng chỉ đổi lấy được áy náy và xúc động nhất thời mà thôi, anh sẽ cho cô đủ loại bồi thường, không cần lo lắng về cơm áo gạo tiền, nhưng thời gian trôi qua, cảm giác áy náy đó có thể kéo dài được bao lâu? Khẳng định là anh sẽ quên thôi.
Chỉ có tình yêu mới có thể khiến cho một người đàn ông nhớ tới một người phụ nữ cả đời.
Mà một người đàn ông như Ngụy Thiệu, một khi đã có tình cảm thì anh sẽ không thể nào dễ dàng quên được, đương nhiên là anh cũng sẽ không dễ dàng động tình, cho nên lúc này anh yêu cầu Diệp Trăn không được gặp lại người đàn ông nào khác cũng không có nghĩa là anh có tình cảm với cô.
Chỉ là muốn mà thôi.
Những gì anh đã muốn thì đương nhiên phải nằm trong tay của anh.
Bây giờ Diệp Trăn chính là những gì mà anh muốn.
Ngụy Thiệu vừa khôn khéo lại còn biết tự kiềm chế chính mình, từ sự kiểm soát được dục vọng của bản thân anh là có thể nhìn ra, muốn chiếm được trái tim của anh thì phải dành được nhiều tình cảm và sự nhẫn nại hơn nữa, lúc này cô chính là Diệp Trăn, một người phụ nữ đang yêu thầm Ngụy Thiệu và không dám để cho anh phát hiện ra.
—— Người đàn ông kia hoàn toàn không thích có vướng bận tình cảm với những người khác ngoài thể xác, nên nếu đã bị phát hiện ra thì điều đó có nghĩa là mối quan hệ đó đã bị chấm dứt.
Đây có lẽ cũng là lý do vì sao mà ký chủ không bao giờ dám để lộ bất cứ điều gì ở trước mặt Ngụy Thiệu.
Nhưng bây giờ, Diệp Trăn cuối cùng cũng có một nơi để nói chuyện.
Đôi mắt đen trong trẻo của cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của người đàn ông, khóe miệng mỉm cười tự giễu lại châm chọc: “Ngụy tổng, anh có thể tìm một người phụ nữ khác để phục vụ cho anh, tôi không có khả năng để phục vụ cho anh được nữa rồi.”
Ngụy Thiệu cảm thấy nơi mình bị muỗi đốt quá ngứa ngáy, anh gãi liên tục, có chút khó chịu, lại có chút đau đớn và se lại khiến cho anh khó có thể bỏ qua.
Anh không hiểu tại sao anh lại có cảm giác như vậy khi đối mặt với sự lạnh nhạt của Diệp Trăn, nhưng anh biết rằng anh không thích cô đối xử với anh như vậy, anh thích cách cô đối xử với anh như trước kia, cô đối xử với anh rất tốt, nhìn anh với đôi mắt rất chuyên chú, bộ dáng mỉm cười của cô thật xinh đẹp, ở dưới thân anh vừa quyến rũ lại vừa táo bạo……
Lần trước anh đơn phương chấm dứt khiến cho cô bị tổn thương và xấu hổ, nên bây giờ cô bật ngược lại anh như vậy cũng có lý ở bên trong, dù sao thì anh xác thật cũng chưa bao giờ cho cô sự lựa chọn hay cơ hội nào cả.
Người đàn ông rũ mắt xuống, che đi màu tối của đôi mắt, anh kéo tay của cô qua, bàn tay của cô rất nhỏ và mềm mại, bị anh nắm ở trong lòng bàn tay mà thưởng thức: “Diệp Trăn, em hãy nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ đi, hôm nay anh đưa em về nhà trước, chờ em nghĩ kỹ rồi hãy cho anh một câu trả lời.”
Cô đã tránh nhưng không tránh được.
Diệp Trăn: “Không cần suy nghĩ, tôi từ chối.”
Ngụy Thiệu nhìn cô một cái, lấy khăn tay ra lau đi lau lại trên bàn tay của cô, Diệp Trăn sửng sốt một chút nhưng cũng không biết là anh đang làm cái gì, mãi cho đến khi anh ném khăn tay sang một bên, thì cô mới hiểu ra là anh đang để ý đến việc cô đã nắm tay với Lục Khang, thậm chí anh còn đầy ẩn ý mà liếc mắt nhìn trên người cô một vài lần, trong nháy mắt, Diệp Trăn đã có loại ảo giác như bị lột sạch…… Thói sạch sẽ này!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!