Editor: Vì không có chương 8 nên mình trực tiếp edit luôn chương 9.
----------------------
Đến thứ sáu, Harry và Ron đều uể oải không vui trên đường đi đến Đại Sảnh Đường, bởi vì hôm nay bọn họ sẽ có hai tiết Độc dược học cùng với Slytherin.
Chỉ cần vừa nhớ tới Snape, Harry liền cảm thấy dạ dày nhộn nhạo.
Ron thì đang vô cùng rầu rĩ, bởi vì ngày hôm qua là ngày mà quan hệ giữa hắn và Hermione đã giảm xuống mức thấp nhất trong lịch sử.
Hai người mang hai tâm sự khác nhau cùng bước vào Đại Sảnh Đường. Lúc này trên bàn đã đầy đồ ăn. Bọn họ tìm một vị trí và ngồi xuống, Harry lấy một bát ngũ cốc, bắt đầu bỏ đường vào. Sau khi bỏ đường xong, Harry ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bát ngũ cốc, có vẻ hơi bối rối.
"Mình giống như đã từng thấy qua cảnh này." Harry nói.
"Cảnh tượng gì? Về chuyện mình bị Hermione bỏ rơi sao?" Ron buồn bã không vui, ý đồ muốn dùng ánh mắt để gϊếŧ chết Neville, người đang vui vẻ nói chuyện với Hermione.
"Không phải, là cảnh tượng mình bỏ đường vào bát ngũ cốc. Mình nghĩ kiếp trước mình cũng làm y như vậy—— khi mình đang học năm nhất."
Harry vui mừng khi nhớ lại hồi ức, "Kế tiếp Hedwig sẽ đưa thư của bác Hagrid đến cho mình —— mời mình buổi chiều đến làm khách!"
"Ồ, đúng vậy." Ron than thở, "Sau tiết học Độc dược ác mộng, chúng ta không hề đề phòng nên răng cửa của như muốn gãy luôn vì mấy cái bánh đá kia."
Trái ngược với sự ầm ĩ bên nhà Gryffindor, phía bên kia Đại Sảnh Đường, bàn nhà Slytherin lại càng yên tĩnh hơn.
Các vị trí trên bàn nhà Slytherin dần dần được lấp kín, nhưng nhìn từ thái độ thì thấy bọn họ ngồi càng lúc càng cách xa Draco, có khả năng là bóng ma tâm lý của bọn họ còn chưa biến mất.
Hầu như tất cả những người thua cuộc trong trận đấu tay đôi đều là nam giới. Cuối cùng, tất cả các nam sinh đều ngồi phía bên kia của bàn, Draco ở phía còn lại, hoàn toàn bị vây quanh bởi các nữ sinh.
Điều này làm cho Pansy mới sáng sớm mà đã xụ mặt.
Do mối quan hệ đan xen hỗn loạn giữa các quý tộc, sau khi ăn xong bữa sáng, hầu như tất cả các nữ sinh đều trở thành chị em họ của Draco.
"Thật không ngờ là trên thế giới lại có một cậu bé dễ thương như vậy." Khi Draco đứng dậy và nói đã tới giờ lên lớp, một đàn chị năm thứ sáu đã vén mái tóc dài của mình lên, và nháy mắt với Draco.
Draco khẽ mỉm cười, hắn cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Thật xin lỗi, tôi chỉ mới 12 tuổi, nếu tôi đủ 16 tuổi, thì buổi tối hôm nay sẽ rất đẹp."
Đàn chị mỉm cười ngại ngùng, và giận dữ liếc hắn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!