Những cựu binh còn lại đồng thanh hét lên một tiếng rồi trở về phòng.
Tiếng hét của các cựu binh đã làm kinh động đám người Quan Hạ Nhi đang cười nói bên trong, bọn họ đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cựu binh đỡ Thiết Chùy rời đi.
“Tiên sinh, có chuyện gì vậy?”, Khánh Mộ Lam cau mày hỏi: “Sao Thiết Chùy lại bị người ta đánh thành bộ dạng này?”
“Ta cũng không biết chuyện gì, Thiết Chùy không nói rõ được nữa rồi”.
Kim Phi lắc đầu: “Cậu ấy chỉ bảo ta tới xưởng chế luyện cứu người”.
“Đối phương là ai?”
“Thiết Chùy nói không quen”.
Kim Phi nói: “Ta đã bảo đám người Đại Lưu đi lấy vũ khí rồi, phía quán trọ này cô và các binh lính nữ canh chừng nhé”.
“Quán trọ Triệu gia là do quận trưởng mở, người bình thường không dám tới đây gây chuyện đâu, để vài người ở lại là được rồi, ta đi cùng với ngài”.
Khánh Mộ Lam lạnh lùng nói: “Ta muốn xem xem quận thành Quảng Nguyên này ai lại lợi hại như vậy, lại dám hành hung giữa ban ngày ban mặt!”
Đừng thấy thường ngày cô ấy luôn đối đầu với Thiết Chùy, đây chính là một cách để cô ấy thể hiện tình cảm.
Người bình thường cô ấy chẳng buồn quan tâm.
Thấy Thiết Chùy bị đánh tới như vậy, lửa giận trong lòng cô ấy liền bốc lên ngùn ngụt.
Ngay khi Kim Phi đang định nói, một thư sinh chạy được tiểu nhị dẫn vào.
Đó chính là Chu công tử mà Kim Phi gặp trong xưởng chế luyện.
“Kim… Kim tiên sinh… mau tới xưởng chế luyện… Tiểu Bắc cô nương… bị Mẫu Lão Hổ nhà họ Ngụy… treo lên rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!