“Đây là một trăm cân thịt khô, một nghìn cân gạo và mười trượng vải mịn, không biết số thành ý này đã khiến ngươi hài lòng chưa?”
Kim Phi không trả lời, nhưng đám người trưởng làng đứng phía sau Kim Phi thì vô cùng phấn khích.
Bọn họ đã nộp lương thực cho bọn thổ phỉ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy thổ phỉ về làng tặng lễ vật.
Advertisement
Cho dù đồ nhiều hay ít, đây cho thấy rõ được thái độ của thổ phỉ, cũng cho thấy rằng những lời trước đây của Kim Phi hoàn toàn không phải chém gió, thổ phỉ có lẽ thực sự không dám làm hại y.
Nhưng dân làng đang run lên vì sợ hãi, trước sức ảnh hưởng của Kim Phi, cuối cùng đã không còn căng thẳng nữa rồi.
Lưu Thiết đã treo sẵn dao chẻ củi vào eo, chỉ cần Kim Phi gật đầu, hắn liền dắt người tới khiêng những chiếc rương kia về.
Advertisement
Như vậy, bọn thổ phỉ coi như là tìm được chỗ xuống, mọi người đều có thể ngồi xuống bàn bạc lại.
Nhưng không ngờ rằng Kim Phi lại liếc nhìn những chiếc rương một cái, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Chỉ có vậy thôi à?”
Lương thực thịt khô gì đó, trông thì có vẻ nhiều, nhưng thực chất chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Chỉ riêng số tiền mà bọn thổ phỉ đã cướp của đội hộ vệ ở Đồng Sơn cũng đã đủ để mua mấy xe.
Trái tim Lưu Thiết co thắt lại, lập tức lại rút dao ra.
Nhưng đại đương gia vẫn không hề có chút tức giận nào, như thể đã sớm đoán được Kim Phi sẽ không hài lòng, trên mặt nở nụ cười, sau đó lại vẫy tay với phía sau.
Một tên thổ phỉ bê một cái hộp gỗ nhỏ tới, cẩn thận đặt trên những chiếc rương.