“Tướng công, đến lúc này rồi mà chàng còn định lừa ta à”.
Không ngờ rằng Tú Nương đột nhiên quỳ xuống đất: “Tướng công à, chàng bán ta đi là được, con trai là máu mủ của chúng ta đấy, chàng không thể bán cả con đi được”.
“Gì vậy?”
Thiết Chùy bị Tú Nương làm cho bối rối: “Vì sao ta phải bán nàng và con trai chứ?”
“Tướng công, số tiền mà mấy ngày trước chàng gửi về không phải là tiền bán ta và con thì lấy ở đâu ra?”
Tú Nương khóc lóc hỏi.
“Không phải ta đã nói với nàng rồi sao, là do ta tìm được công việc mới, được chủ ứng tiền trước cho”.
“Tướng công à, tại sao đến lúc này rồi mà chàng vẫn lừa ta?”
Tú Nương lau nước mắt nói: “Chàng làm gì mà người ta trả cho chàng một tháng 300 văn?”
“Ta…”
Mức lương 300 văn thời điểm này thực sự là một số tiền lớn, Thiết Chùy cũng không biết giải thích thế nào, đành thẳng tay tát cho vợ mình một cái.
“Ông đây dù có kém cỏi đến thế nào thì cũng sẽ không bán vợ bán con, mau đứng dậy đi theo ta”.
Mặc dù Tú Nương bị đánh, nhưng trong lòng lại thấy hơi nhẹ nhõm.
Cô ấy có thể cảm nhận được, chồng không lừa mình.
Đứng dậy đi theo Thiết Chủy, hỏi: “Chủ của chàng làm gì vậy?”
“Mở phường tơ kéo sợi”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!