Đường Đông Đông xoa ngực hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
"Tướng công về rồi".
Quan Hạ Nhi vội vàng đáp, xoa đầu rồi bỏ chạy.
"Phi ca về rồi sao?"
Đường Đông Đông sững sờ, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Trong túp lều, mấy người phụ nữ đang làm việc nghe thấy tiếng động, đều dừng việc trong tay lại, xông ra khỏi sân.
Nhuận Nương vốn cũng muốn đi theo, nhưng nghĩ đến Kim Phi không quen ăn cháo yến mạch, nên vội vàng chạy đến chum bột mì, múc một bát bột.
Kim Phi cưỡi ngựa đi vòng qua chân núi, nhìn thấy một nhóm người đứng trên bãi đất trống ở cổng làng.
"Sao đông người như vậy, hôm nay người trong thôn họp sao?"
Mãn Thương quay đầu nhìn Kim Phi.
"Không giống, chẳng nhẽ đến nghênh đón chúng ta?"
Kim Phi cười nói: "Ái ôi, Mãn Thương, ta thấy vợ ngươi kìa".
Mãn Thương hơi xấu hổ, dù đi theo Kim Phi bôn ba khắp nơi, nhưng vẫn khá hướng nội, lúc này vẫn mắc cỡ mặt đỏ bừng, nhưng lưng không kìm được ưỡn thẳng.
Chung Ngũ cười, bảo thị vệ cưỡi ngựa chậm lại, từ từ đi theo sau.
"Đúng là Phi ca và Mãn Thương về rồi".
"Ái ôi, Mãn Thương biết cưỡi ngựa kìa!"
"Hầu gia phái nhiều thị vệ đi theo bảo vệ thế này, trận chiến này Phi ca nhất định lập công lớn rồi, uy phong quá!"
"Hạ Nhi, tướng công nhà cô tài giỏi quá".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!