TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Mãi cho đến hết cấp ba, Ngô Thiến Thiến cùng Tạ Xuân Thu cũng không có đến với nhau, Đàm Minh cuối cùng cũng yên lòng.
Nhưng vừa mới yên tâm, hắn cũng nhận ra có chút không thích hợp.
Từ khi nào mình lại đối với Tạ Xuân Thu để tâm đến vậy?
Đàm Minh thi đại học điểm rất khá, xếp hạng trong thành phố cũng rất cao.
Cha mẹ hắn vì làm tiệc mừng cho hắn mà còn cố ý từ ngàn dặm xa xôi chạy về.
Cha Đàm Minh là đạo diễn, mẹ là ảnh hậu.
Từ nhỏ đến lớn, quan hệ của Đàm Minh với bọn đều rất lạnh nhạt, dù sao sự nghiệp cả họ cũng ở nước ngoài, tết không về nhà đều đã là chuyện bình thường.
Trong tiệc ăn mừng, cha mẹ Đàm Minh mời rất nhiều người, có quan chức trong thành phố, có minh tinh, có người của truyền thông, phóng viên,...
Đến tiệc tối, Đàm Minh lạnh mặt nhìn những người xa lạ không chút quan hệ mang nụ cười dối trá, lấy danh nghĩa chúc mừng ăn uống linh đình, cụng chén cụng cốc, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật dơ bẩn, bất kham.
Vì lợi ích nhỏ có thể buộc bản thân mang lên mặt nạ, xu nịnh người khác, khuôn mặt tươi cười hùa theo.
Sau đó, hắn liền không tự chủ nghĩ đến Tạ Xuân Thu.
Hắn có chút vui mừng mà nghĩ: thế giới này thật sự rất bất kham, nhưng ít ra, có người sẽ nhìn hắn với anh mắt thuần khiết như vậy, trong suốt, sạch sẽ...
Đàm Minh khi đó hoàn toàn không biết mình đối với Tạ Xuân Thu có tâm tư gì.
Nhưng hắn kiêu ngạo mà tự đắc, bởi vì tất cả những người cược Tạ Xuân Thu sẽ từ bỏ theo đuổi hắn đều đã thua cuộc, Tạ Xuân Thu chưa từng từ bỏ theo đuổi hắn.
Hắn tự tin đến cơ hồ tự đại, ngông cuồng cảm thấy Tạ Xuân Thu sẽ không bao giờ rời bỏ hắn.
Sau đó mỗi lần nhớ lại, Đàm Minh cũng cảm thấy hắn lúc đó thật sự ngân thơ đến buồn cười.
Yên tâm thoải mái, ngồi mát ăn bát vàng, vô liêm sỉ lại có lòng tham không đáy.
Cuộc sống đại học chính thức bắt đầu.
Tạ Xuân Thu vẫn như cũ xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của Đàm Minh.
"Cậu ta là ai? Tại sao lại đối với cậu tốt như vậy?" – Bạn của Đàm Minh hỏi.
"Một người...!thích tớ."
Đàm Minh tỏ thái độ khinh thường nói, nhưng chỉ cần người quen biết hắn liền sẽ nhìn ra được, lúc nói những lời này tâm tình hắn đang rất tốt.
"Thật làm người ta ước ao." – Bạn học nói.
"Cứ quấn lấn ai ai cũng biết, phiền chết!"
Đàm Minh vừa nói vừa cúi đầu xem điện thoại, dùng cách này để che đi khóe môi không chịu khống chế đang hơi nhếch lên của mình.
Giống như người được người ta khen ngợi mà khiêm tốn vài câu.
Tuy rằng cao hứng nhưng không muốn người ta nhìn ra mình đắc chí.
"Ây.."
Bạn học đột nhiên im lặng.
Đàm Minh nâng mắt lên liền nhìn thấy Tạ Xuân Thu mang theo hộp cơm cùng nước uống đang đứng bên cạnh.
Đàm Minh liền có chút hoảng loạn, dĩ nhiên là chột dạ đến không dám nhìn thẳng mặt Tạ Xuân Thu.
Thầm nghĩ, Tạ Xuân Thu không phải là đã nghe thấy đi?
Cũng may, Tạ Xuân Thu cũng không có gì khác thường, hoàn toàn như thường ngày đem hộp đồ ăn đưa cho Đàm Minh xong liền muốn rời đi.
"Này, từ từ..."
Đàm Minh theo bản năng gọi Tạ Xuân Thu lại.
Tạ Xuân Thu dừng chân lại.
Đàm Minh sốt ruột, hắn căn bản không biết nên cùng Tạ Xuân Thu nói cái gì, chỉ là hoảng loạn nên mới vô thức mở miệng mà thôi.
Đàm Minh nhìn một vòng các bạn học xung quanh, lại nhìn Tạ Xuân Thu an tĩnh ngoan ngoãn chờ bên cạnh, quyết tâm nói:
"Ngày mai tôi muốn ăn thịt xiên nướng, đừng quên."
Tạ Xuân Thu nghe vậy, cụp mi rũ mắt gật đầu, nắm thật chặt cặp sách trên người, quay đi.
Chỉ là thời điểm xoay người, biểu tình vân đạm khinh phong trên mặt lại không thể khống chế được mà sụp đổ, mà sau lưng Đàm Minh đang cùng bạn bè đùa giỡn khoe khoang lại không chú ý tới.
Tạ Xuân Thu mỗi ngày đều làm cho Đàm Minh bữa ăn dinh dưỡng phong phú, cùng với cơm canh đạm bạc của bạn cùng phòng căn bản không thể so sánh được.
Dần dần, bạn cùng phòng của Đàm Minh cũng quen với Tạ Xuân Thu.
Tạ Xuân Thu có lúc làm đồ ăn cho Đàm Minh cũng sẽ làm thêm một ít món ngon tiện thể đem cho những người khác.
Đàm Minh nhìn thấy rất khó chiu.
Vì vậy, vừa vặn lúc những người khác đều không ở đó, Đàm Minh liền phát tác:
"Cậu mang đồ ăn cho tôi thì thôi đi, còn mang cho bọn họ làm gì?"
Tạ Xuân Thu nhìn ra Đàm Minh đang không vui, ngập ngừng nói: "Làm thêm một ít cũng không tốn bao nhiêu thời gian, hơn nữa, tự làm dù sao cũng hơn ở nhà ăn..."
Đàm Minh nghe Tạ Xuân Thu phản bác, càng tức giận hơn, ngắt lời nói:
"Hơn cái gì? Cậu định nói ngon hơn hay vệ sinh hơn? Nhà ăn ở S đại cậu đã ăn thử rồi sao?"
Tạ Xuân Thu bị mắng đến không có gì để nói, cúi thấp đầu không lên tiếng, tay vô thức lôi kéo ống quần, như học sinh tiểu học làm sai đang bị người lớn dạy bảo.
"Cậu muốn làm tôi không cản cậu, nhưng đừng mang cho người khác.
Tôi cho cậu một ví dụ, gần đây cậu khá thân với Tiền Tiểu Đa đó, cậu ta mới có người yêu rồi.
Cậu đối xử tốt với người ta như vậy, đưa đồ ăn tặng đồ uống, rồi bạn trai cậu ta sẽ nghĩ như thế nào?"
Nghĩ như thế nào?
Tạ Xuân Thu tâm tư đơn thuần, cũng chưa từng cân nhắc đến những vấn đề Đàm Minh nói tới kia.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuân Thu Một Buổi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuân Thu Một Buổi, truyện Xuân Thu Một Buổi , đọc truyện Xuân Thu Một Buổi full , Xuân Thu Một Buổi full , Xuân Thu Một Buổi chương mới