cô bán nước vừa đặt 4 cái ly xuống đã hỏi han như thế, làm tôi lúng túng ko biết trả lời sao..
Long vẫn nhanh nhảu hơn cả.
“1 bạn thân, 1 anh trai, còn cháu là bạn trai. kakaka”
sau câu nói của Long, chỉ có mình tôi phản đối, Đu Đu và Lãm đều “Xì” 1 tiếng nhỏ rồi cầm ly nước lên uống
còn Long thì cứ vui sướng với câu trả lời của mình. *__*
“Xuân vẫn chưa hết nấc sao?”
nghe Lãm hỏi, Đu Đu bấy giờ mới để ý, quay sang nhìn tôi.
ughh… hic… tôi khẽ gật đầu.
Long đẩy cho tôi ly nước và cầm bình trà rót đầy..
“uống nước nhìêu vào cho hết này!”
tôi cũng nghe theo, cầm ly nước, uống 1 hơi cạn đáy, nhưng vô ích, tôi vẫn cứ nấc ugrh, urgh… mãi…
Lãm vỗ vào gáy tôi đều đều, rồi bảo tôi hít sâu, nín thở, đủ mọi cách, mà cũng có hiệu quả đâu..
“Đu Đu… “
tôi vừa quay sang nhìn Đu Đu “tha thiết”, cậu ấy đã giơ tay
búng 1 phát rõ đau vào tai tôi…AHHHH..ui da..
hic hic..
“làm gì thế??”
cả 2L đều lớn giọng gào lên, Long chồm sang như muốn hỏi tội Đu Đu, còn Lãm thì kéo đầu tôi lại để xem chỗ Đu Đu vừa búng mạnh.
giọng xót xa..
“đỏ cả lỗ tai rồi, Xuân chắc đau lắm??”
có lẽ họ ko hiểu rằng đó là cách duy nhất giúp tôi hết nấc cục, và chỉ có Đu Đu là làm được.
hồi trước tôi đau đến phát khóc, mẹ tôi còn sang nhà mắng vốn ba mẹ cậu ấy
nhưng về sau, chuyện đó như 1 giải pháp ko thể lựa chọn khác đi.
tôi vừa nhăn mặt, vừa ôm tai, vừa cười…
“đau, nhưng hết nấc rồi.^^”
2L nhìn tôi, nhìn Đu Đu, rồi như ko đồng tình với
phương pháp giải nấc “khủng khiếp” này, họ im lặng ko nói tiếng nào và tiếp tục ăn..
khoảng ít phút sau thì Lãm gọi tính tiền, rồi trước khi đứng dậy, cậu ấy nói với Đu Đu bằng giọng hơi thấp..
“hẳn sẽ có cách nào khác để chữa nấc cho Xuân hơn làm cô ấy đau như vậy.”
…………………….
ko biết có phải vì câu nói của Lãm ko
mà suốt đường về Đu Đu tỏ ra trầm ngâm suy tư gì đó, tôi hỏi mấy câu mà cậu ấy chỉ ậm ừ, trả lời chẳng đâu vào đâu..
đến khi tới trước cổng nhà, Đu Đu mới e dè đưa tay sờ vào lỗ tai trái
cái chỗ mà vẫn còn đỏ ửng sau cú búng của cậu ấy ban nãy.
“tớ làm cậu đau lắm hả?”
“ko sao đâu mà. nấc cục mãi khó chịu hơn”
“chắc phải tìm cách khác…”
“ko có đâu, đừng nghĩ nữa. hihi…”
tôi cười toe cố để xoa đi sự lo ngại của Đu Đu, trước giờ làm việc này hàng trăm lần cậu ấy ko có thấy gì, tự nhiên bị Lãm nhắc nhở, lại trở nên như vậy…
tôi tìm cách hỏi sang chuyện khác để Đu Đu đừng nghĩ về nó nữa..