TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lý Bách vốn là người đàn ông tâm lý, đối với Lạc Ngải Vy mà nói anh ta cũng không khó nhận ra cô gái này đang phải giả vờ mạnh mẽ như thế nào.
Lạc Ngải Vy im lặng không nói, có lẽ Lý Bách đã nhìn thấu cô.
Nhưng như vậy thì đã sao chứ, nếu không tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo thì ai có thể bảo vệ cô.
Chẳng ai cả, cô vẫn là nên tự bảo vệ bản thân mình.
Lạc Ngải Vy cúi mặt, cười một tiếng như có như không mà ngầm thừa nhận:
"Thì đã sao? Anh nhìn thấu nó nhưng chưa chắc đã hiểu rõ.
Mỗi người mỗi cảnh không ai giống ai đâu."
Cô nói như vậy Lý Bách nghe cũng hiểu, cả hai im lặng không nói thêm gì.
Lý Bách vẫn khâu vết thương cho cô, từng mũi kim khâu vào lòng bàn tay nhỏ bé của Lạc Ngải Vy.
Anh ta không hiểu vì sao mình lại có chút khó chịu khi nhìn thấy nó.
Nửa tiếng sau, vì sợ cô đau nên Lý Bách đã nhẹ tay hết mức có thể.
Nên đến bây giờ mới xong.
Lý Bách vừa dẹp đồ vừa dặn dò cô:
"Trong thời gian này nên ít tiếp xúc với nước, cẩn thận làm rách vết thương.
Một tuần sau quay lại để kiểm tra."
Lạc Ngải Vy rời khỏi chiếc giường, một tay đỡ cánh tay vừa mới khâu xong.
Rồi lại gật đầu hiểu ý:
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
"Không có gì, bây giờ cũng đã tối rồi có muốn tôi..."
"Lạc tiểu thư, hôm nay tôi đưa cô về."
Tần Nghiên đẩy cửa bước vào, đánh gãy lời Lý Bách định nói.
Hắn ưu nhã cười với Lạc Ngải Vy rồi đưa ra lời mời của mình.
Lạc Ngải Vy nhìn đồng hồ cũng đã gần 10 giờ đêm, nhưng bây giờ nếu cùng hắn đi về thì có quá kì lạ hay không.
Thêm nữa bây giờ đã là đêm...!một nam một nữ...
Lạc Ngải Vy, mày đang suy nghĩ cái gì đấy.
Người ta là bác sĩ, bác sĩ đó mày biết không.
Dẹp bỏ những suy nghĩ không chính đáng của mình.
Lạc Ngải Vy miễn cưỡng đồng ý:
"Cảm ơn anh, thật phiền anh quá."
Tần Nghiên lắc đầu tỏ ý:
"Không sao, đưa Lạc tiểu thư về là vinh hạnh của tôi mà.
Chúng ta đi được rồi chứ?"
"Được!"
Lạc Ngải Vy gật đầu chào Lý Bách song mới đi khỏi.
Tần Nghiên đi phía sau cô, ánh mắt quét qua Lý Bách như đang cảnh cáo anh ta.
Lý Bách nhún vai không nói nhưng cũng hiểu được ý trong mắt của Tần Nghiên.
Trừng tôi làm gì, có tin tôi móc mắt cậu không.
Tần Nghiên hừ lạnh một tiếng liền rời khỏi, hắn sải bước đi nhanh về phía Lạc Ngải Sa.
"Em biết xe tôi ở đâu sao?"
"Xe không đậu ở bãi đỗ xe thì chẳng lẽ đậu ở đồn cảnh sát sao?"
Tần Nghiên phì cười, hắn đột nhiên quên mất cô gái này là một người thông minh đủ sáng suốt lại còn rất thẳng thắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Xin Em Đừng Khóc! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xin Em Đừng Khóc!, truyện Xin Em Đừng Khóc! , đọc truyện Xin Em Đừng Khóc! full , Xin Em Đừng Khóc! full , Xin Em Đừng Khóc! chương mới