Cả người Lâm Nhiên Di run rẩy, ngón tay run lập cập.
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo vẫn tiếp tục dự đoán chuyện sắp xảy ra trong hai, ba phút tới.
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Dù là ngày nắng thì vẫn có lúc trời đổ mưa, không tin em nhìn ngoài cửa sổ xem."
Lâm Nhiên Di thần kinh bình thường, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chầm chậm đứng dậy cầm điện thoại bước về phía cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Cô hét lên với cái điện thoại: "Trời nắng chang chang thế này, lấy đâu ra mưa!"
Cả phòng khó hiểu nhìn cô.
Lời còn chưa dứt, không biết từ đâu xuất hiện những đám mây đen, từng hạt mưa rơi đập vào mặt kính trong suốt, Lâm Nhiên Di đờ người nhìn cơn mưa từ trên trời đổ xuống.
Cô nắm chặt di động, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, đầu óc rối tinh rối mù hết cả lên.
Đến tận khi có người vỗ nhẹ lên vai cô, cô mới đờ đẫn quay đầu.
Lý Tung Dương đứng sau cô, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm. Anh rất cao, lúc nhìn cô còn phải hơi cúi đầu, mưa vẫn rơi không dứt ngoài cửa sổ, trong đầu Lâm Nhiên Di vẫn còn rất rối, hoàn toàn không nghe rõ Lý Tung Dương nói gì.
Mọi người đã rời phòng họp, không biết tổng biên Đỗ tuyên bố tan họp từ lúc nào, cũng không biết Lý Tung Dương đã đứng phía sau cô được bao lâu rồi, cô gần như không chú ý đến tất cả những việc vừa xảy ra.
"Em không sao chứ...."
"Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thính lực của Lâm Nhiên Di dần dần hồi phục, cũng dần nghe rõ lời của Lý Tung Dương.
Cô lắc đầu với Lý Tung Dương, sắc mặt trắng bệch, loạng choạng bước về phía cửa phòng họp.
Mới đi được hai bước chân đã mềm nhũn, cả người tê liệt khuỵu xuống đất.
Lý Tung Dương đuổi theo, bế ngang cô lên như bế công chúa, bước ra khỏi phòng họp, đi về phía thang máy.
Lâm Nhiên Di cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, túm lấy áo ngoài anh để đứng vững, thần trí không ổn định nói với Lý Tung Dương: "Cảm ơn, không cần đâu!"
Nói xong, cô liền xoay người bỏ chạy, Lý Tung Dương nhìn bóng người gầy gò của Lâm Nhiên Di dần khuất sau ngã rẽ ở hành lang, trong lòng có chút mất mát, chậm rãi quay người đi về phía văn phòng của tổng biên Đỗ.
Anh xin nghỉ dài hạn một năm, hôm này là ngày đầu tiên quay lại làm việc, tổng biên Đỗ chắc có nhiều điều muốn nói lắm đấy, tuy trong lòng còn lo cho cái lỗ tai của bản thân và mấy hành động kỳ lạ của Lâm Nhiên Di vừa nãy, nhưng tay vẫn nhanh chóng gõ cửa phòng tổng biên Đỗ.
Lâm Nhiên Di quay lại chỗ ngồi của mình, nhắm mắt, hít sâu vài giây rồi mới mở điện thoại lên, Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo không nhắn thêm gì nữa, chỉ đơn giản hỏi một câu: "Em tin không?"
Lâm Nhiên Di sửng sốt một hồi, vài phút trước, tâm hồn của cô có thể nói là vừa trải qua cả sóng thần và động đất cấp 10, thần hồn giờ chắc chỉ còn lại mấy sợi khói mỏng manh, nhất thời đại não không nghĩ ra được cái gì.
Ngón tay cứng đờ mãi mới nhắn trả lời được một tin: "Đại khái là tin."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Tốt quá!"
Lâm Nhiên Di: "Lý Tung Dương..."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh đây..."
Lâm Nhiên Di: "Anh có thể giải thích mọi chuyện không?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Một số chuyện anh có thể giải thích được nhưng có một số chuyện chính anh cũng không rõ, nhưng em nhất định phải tin anh, mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nữa, chắc chắn sẽ giống hệt lời anh nói!"
Lâm Nhiên Di: "Tại sao? Dựa vào cái gì mà bắt tôi tin anh?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Bởi vì em là người duy nhất anh có thể nhờ vả, chuyện xảy ra hôm nay, hy vọng em sẽ giữ kín, bao gồm cả "anh" đang trong văn phòng của tổng biên Đỗ, nếu không cẩn thận để "anh" hoặc ai đó phát hiện ra, có thể anh sẽ biến mất ngay lập tức. Bảo bối, đến lúc đó âm dương khác biệt, không phải chuyện mà một cuộc điện thoại có thể giải quyết được đâu, nghĩ đến cảnh em khóc lóc thảm thiết anh lại thấy đau đầu nên mong em hãy giúp anh!"
Lâm Nhiên Di: "Cho nên, anh là ma à?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Coi như vậy đi nhưng đừng sợ, anh chỉ có thể tâm sự với em qua Wechat thôi, sẽ không có chuyện đột nhiên nhảy ra dọa em đâu!"
Không hề báo trước, hai hàng nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!