Nghe tiếng người vui vẻ lướt qua, ánh mắt nàng thanh triệt chẳng hề bị đả động.
- Chủ nhân.
Nhã Tịnh nhìn lên, là Dạ Nguyệt Tu Kiệt đứng đó.
Ánh mắt hắn triệt để tuyệt vọng nhìn nàng, nàng cũng chẳng còn gì nói.
- Như lời ngươi nói, bây giờ ngươi đã tự do rồi.
Ta đã lên kiệu hoa, cũng đã tế trời đất.
- Được, như ý nàng! Dạ Nguyệt Tu Kiệt lẩn vào bóng đêm, nhìn hắn rời đi nơi này cũng chẳng còn ai nữa.
Lúc này ánh mắt nàng đã chẳng còn tiêu cự nữa, ánh mắt nàng chỉ còn hơi nước sớm đọng.
- A Tịnh, thật sự ta mong con có thể đồng ý mối hôn sự này.
Càng nhanh càng tốt, hơn là để kéo dài.
Ngoại giao của Tư Đồ quốc khá tốt, họ liên kết cùng chúng ta.
Con dân Khánh Quốc có thể được sống bình an rồi, con có thể tạm hi sinh không? Nàng nhìn mẫu thân đang phía bên trên nói, phụ thân nàng vốn mềm lòng nên không nói chuyện này với nàng.
Nhưng nàng hiểu, dù có không nguyện ý cũng không thể.
Bởi, nàng đang gánh vác rất nhiều trọng trách trên vai, đây chính là cái giá của quyền lực.
- Nhi thần đã hiểu.
Vốn, chẳng thể tìm ra lối thoát.
Tự mình chạy trong mê cung, khi tìm ra lại chỉ thấy còn nhiều bức tường khác.
Như hoa nở bên tường, hoa rơi mặt nước.
Chẳng biết rằng bản thân, ngày khác sẽ đi tới đâu.
Cánh cửa phòng mở ra, chẳng có ai vào náo loạn.
Chỉ có Tư Đồ Kha Luân chuệnh choạng bước vào, nàng ngửi thấy nồng nặc mùi rượu trên người hắn.
Nhưng ánh mắt hắn thanh tỉnh triệt để, nâng cằm nàng lên.
Hai ánh mắt đối lấy nhau, hắn lại thả cằm nàng xuống.
- Nàng nguyện ý sao? Nhã Tịnh nhếch môi cúi xuống, lệ theo gò má rơi xuống tay nàng.
Lúc này, nàng mới nhận ra chính bản thân đang khóc.
- Sao lại không nguyện ý chứ? Đương nhiên ta nguyện ý rồi, đang khóc vì hạnh phúc mà thôi! Nghe nàng nói, hắn thở dài một hơi.
- Ta sẽ ngủ dưới sàn, nàng ngủ đi! Nói rồi hắn chỉ ôm một chiếc gối nằm xuống, lòng nàng lại rối như tơ vò.
- Tư Đồ Kha Luân, nếu sau này chàng có phải lòng nữ nhân nào đó.
Ta vẫn nguyện ý để chàng nạp thê! Nghe lời nàng nói, hai tay hắn siết chặt.
- Là vì nàng không yêu ta nên mới nguyện ý làm vậy đúng không? Thật ra, ta mong nàng có thể không cho ta nạp thiếp thì hơn.
Ta mong nàng có thể đối với ta, ích kỷ một chút cũng được.
Nàng không biết nên trả lời hắn như nào, hai người còn chưa uống rượu giao bôi.
Ánh nến đã tắt, chỉ còn ánh trăng sáng soi, Nhã Tịnh nhẹ mở cửa sổ rồi lẻn ra bên ngoài.
Gió lạnh thổi tới, mùa xuân về rồi! Hoa đang dần nở, nàng nhìn nụ hoa e ấp bên trong chậu kia đôi môi khẽ run rẩy rồi lại mím chặt.
- Chích thán tha hồi mâu thu thủy bị ẩn khứ.
Chích ức tha điểm phá khứ nhật khổ đa.
Tá tam lưỡng khổ tửu phương tri li khả.
Vãng sự hồi vị bất quá, thị đạn chỉ nhất huy.
(Chỉ than thở, nàng quay đầu hai hàng lệ thấm khô.
Chỉ nhớ nàng đã từng đi qua những ngày khổ đau.
Mượn đôi ba ly rượu đắng, mới biết chia ly là có thể.
Hiểu ra chuyện xưa chẳng qua như một cái chớp mắt)* Đưa rượu lên môi đỏ, từng ngụm nuốt xuống.
Tơ hồng đã buộc, chẳng thể vãn hồi! - Đồ nhi! Lưu sư phụ bước tới, nhìn nàng đã say mèm nằm dưới thềm gỗ lạnh lẽo.
Lão thở dài, cuối cùng để Diễm An đưa nàng trở lại phòng bên cạnh.
- Đúng là sâu rượu! Nhóm Diễm An không nhịn được thốt lên, chỉ có lão Lưu hiểu nàng đang mệt mỏi như nào.
Đắp lên chăn ấm, mọi người chia nhau chăm sóc nàng.
Phía ngoài trời đêm, một người còn mặc nguyên hỉ phục lén lút nghe mọi chuyện.