Ngay trong bữa họp gia tộc, Giang Hách hùng hồn tuyên bố với mọi người.
Cả bàn ăn rơi vào im lặng.
Bà nội Giang có địa vị cao nhất ở đây, vừa nghe thấy vậy thì lập tức đứng dậy, đưa tay tát thẳng vào mặt hắn:
"Câm miệng! Mày còn nói mấy câu mất dạy như vậy thì cút ra ngoài cho ta!"
Sau đó bà ta sai người nhốt Giang Hách lại, bắt hắn suy nghĩ lại cho đàng hoàng.
Mãi sau đó, tôi vẫn nghe được tiếng hắn gầm lên trong phòng:
"Lâm Nhan vừa béo vừa xấu, đã thế còn ngu như lợn, cháu là người được xét tuyển thẳng vào Thanh Bắc. Nó không xứng với cháu!"
"Dù có ch ế t cháu cũng không bao giờ cưới nó!"
Tôi ngồi trước bàn ăn, im lặng cúi đầu.
Bà nội Giang liếc tôi một cái, ân cần an ủi: “Con đừng để bụng, nó còn trẻ người non dạ nên chưa hiểu chuyện ấy mà.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Thực ra, những gì Giang Hách nói không hề sai.
Tôi không xứng với hắn ta, đây là sự thật mà ai cũng phải thừa nhận.
Trong khi Giang Hách là thiếu gia xuất thân từ một gia tộc giàu có, tôi lại chỉ là đứa bé mồ côi được nhà hắn nhận về.
Đã vậy tôi còn là một đứa con gái 3 không: Không sắc, không dáng và không khí chất.
Trái với tôi, Giang Hách cao ráo đẹp trai, từ nhỏ đã là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Hôn ước của chúng tôi được đặt ra từ bé.
Không ai biết vì sao bà nội Giang cứ nhất quyết phải bắt Giang Hách cưới tôi cho bằng được.
Càng ngày mọi người càng cảm thấy khó hiểu.
Cuối cùng Giang Hách cũng không chịu nổi nữa.
2
Trở lại phòng, tôi đứng thẫn thờ trước gương.
Trong gương là hình ảnh một cô gái cực kỳ xấu xí.
Nhưng tôi lại cười.
Không ai biết vì sao bà nội Giang lại cứ bắt Giang Hách phải đính hôn với tôi.
Nhưng tôi lại biết.
Tôi, chẳng chỉ là vật trấn mệnh mà bà ta đã chọn cho cháu trai của mình mà thôi.
Giang Hách sinh non, thuở nhỏ cứ dăm ba bữa lại sinh bệnh, vì thường xuyên phải sử dụng thuốc mà cơ thể dần mập lên.
Vì đứa cháu trai bảo bối của mình, bà nội Giang đi khắp nơi tìm đủ mọi cách.
Cuối cùng, bà ta tìm được một vị Cổ sư đến từ Vân Nam.
Cổ sư đưa cho bà một đôi cổ trùng, chỉ cần trồng cổ trùng con lên người thân cận với Giang Hách, sau đó nuôi dưỡng cổ trùng mẹ bằng máu của hắn thì người kia có thể bảo vệ Giang Hách khỏi tai họa.
Bà nội Giang đương nhiên không muốn để người thân của mình hi sinh làm vật chủ cho cổ trùng con.
Chính vì vậy, bà ta nghĩ ra một cách.
Đó là tìm một vị hôn thê cho Giang Hách.
Hôn thê cũng được coi là người thân cận nhất với một người đàn ông.
Mà tôi chính là người được bà nội Giang lựa chọn.
Tôi vẫn nhớ năm tám tuổi, tôi vẫn là một cô bé dễ thương đáng yêu trong mắt người khác.
Song từ khi đến nhà họ Giang, tôi càng ngày càng xấu xí, sức khỏe cũng càng ngày càng kém đi.
Ngược lại, sắc mặt của Giang Hách lại ngày ngày tốt lên trông thấy...
Tôi như là chất dinh dưỡng của hắn, cung cấp nuôi dưỡng cho hắn.
Rầm rầm rầm——
Phòng bên cạnh, tiếng đập cửa điên cuồng của Giang Hách vẫn vang lên:
"Bà nội! Thả cháu ra!"
"Đến tột cùng bà bị đồ xấu xí kia cho ăn bùa mê thuốc lú gì?"
"Cháu sẽ không bao giờ lấy cô ta! Có ch ế t cũng không lấy!”
Tôi mở cửa bước ra ngoài.
Vệ sĩ đang canh gác ở cửa phòng Giang Hách thấy tôi đi tới thì sửng sốt: "Lâm tiểu thư."
Tôi mỉm cười với hắn: “Anh cứ làm việc của mình đi. Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy”.
Vệ sĩ vẫn hơi lưỡng lự.
Tôi lại nói tiếp: “Không sao, lát nữa tôi sẽ nói với bà nội sau.”
Vệ sĩ nghe vậy thì không nói gì nữa, hơi cúi đầu chào tôi rồi rời đi.
Tôi bước tới, dừng trước cửa phòng Giang Hách.
Đương nhiên hắn đã nghe được động tĩnh bên ngoài:
"Cô cút đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cô!"
Tôi giơ tay gõ cửa: “Anh có thể cho em vào không? Em muốn nói chuyện với anh."
“Nếu anh thực sự muốn hủy hôn, em có thể cùng anh cầu xin bà nội.”
Trong phòng im lặng một lúc, ba giây sau, cánh cửa mở ra.
3
Giang Hách kể rằng hắn đã phải lòng một cô gái.
Người kia tên Hứa Nguyệt Oánh, là hoa khôi của trường bọn họ, mặc dù xuất thân nghèo khó nhưng thành tích lại vô cùng xuất sắc, đã vậy còn xinh đẹp, thanh thuần như đóa bạch liên hoa không nhuốm bụi trần.