TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cô nhìn linh hồn trước mắt, trong lòng dấy lên sự sợ hãi kì lạ.
Tại sao một linh hồn đáng lẽ nên biến mất lại xuất hiện trước mặt cô? Không phải lần đó chính là lần cuối cùng sao? Lâm Tố Ninh rốt cuộc quay lại đây để làm gì? Không lẽ cô ấy muốn lấy lại cơ thể này sao?
Trong lòng cô hoài nghi, vạn câu hỏi không lời giải đáp.
Nhưng không hiểu vì sao cô không thể nói lên một từ nào.
Bởi vì cô sợ những gì cô nghĩ là đúng, sợ nguyên thân quay lại chiếm lấy cơ thể này.
Cô tất nhiên không sợ biến mất, cũng hiểu những gì mà cô đang sở hữu vốn thuộc về người khác.
Kể cả người cô thầm thương ấy cũng vốn không thuộc về cô.
Lâm Tố Ninh nhìn cô một lượt.
Thầm thở dài, những gì mà cô đang suy nghĩ Lâm Tố Ninh hoàn toàn nghe được, kể cả có là kí ức đi nữa, bất cứ thứ gì liên quan đến cô, Lâm Tố Ninh đều biết hết.
Lâm Tố Ninh cười nhạt, bước nhẹ nhàng về phía cô khiến cô giật mình mà lùi lại, thấy cô sợ hãi e ngại, lâm tổ Ninh dừng bước, giọng nói ngọt ngào:
" Chị không cần phải lo sợ gì cả.
Tôi quay lại đây ko phải để lấy lại thân thể đó đâu.
Một tàn hồn như tôi một khi quay lại thân thể này thì ngay sau đó cũng bước vào cửa tử thôi! Chị chẳng việc gì phải lo lắng cả.
"
Thấy cô chưa bớt lo, Lâm Tố Ninh nói tiếp.
" Chị sợ hãi cái gì, tôi đều biết hết.
Tôi từng nói rồi thân thể này thuộc về chị, mãi mãi cũng sẽ thuộc về chị.
Tôi không còn có quyền để lấy lại nó đâu.
"
Cô nhìn vào ánh mắt thản nhiên của Lâm Tố Ninh, lòng nhẹ hẳn nhưng ngược lại hình như có chút khó chịu.
Thật sự thuộc về cô sao? Cô vẫn không thể hoàn toàn tin được.
Tu hú thì làm sao có thể thành phượng hoàng được chứ!
Nhưng cô cũng không muốn nói ra.
Ít nhiều gì Lâm Tố Ninh đã nói sẽ không lấy lại thân thể này, cô hoàn toàn yên tâm.
Lúc trước một hai khuyên nhủ bên tai cô chấp nhận, dù không đồng ý nhưng vẫn phải nhận.
Còn bây giờ cô đã không dám từ bỏ rồi.
Khung cảnh xung quanh bỗng biến đổi, trở thành một không gian biệt lập, không có bất cứ thứ gì ở đây, đơn sắc một màu trắng vô tận không điểm đến.
Khung cảnh thay đổi, bóng hình của của cô bé đó cũng biến mất, lòng cô có chút mất mát, một nỗi buồn, vết thương trong tim lại đau, kí ức vạn lần không muốn nhớ nhưng lại bị người khác thấy qua, giống như mặt nạ của cô đã bị vạch trần vậy, cô cười trừ, cảm thấy bản thân thật giả tạo.
Lúc trước là diễn thành một cô bé ngoan ngoãn, biết cười, biết mang đến niềm vui cho người khác.
Được người khác khen, được bạn bè yêu mến, cô rất vui cũng rất hạnh phúc.
Nhưng dần dần cô cũng đã quên bản thân là người có tính cách như thế nào? Những gì cô thể hiện ra thật sự chỉ là diễn, cô không biết, cũng chẳng thể hoàn toàn hiểu được bản thân.
Cô chỉ biết bản thân cô muốn được yêu thích, muốn được hạnh phúc, cũng không muốn người khác buồn phiền về mình.
Hình như làm vừa lòng người khác cũng là một thói quen thì phải.
Có đau cũng chịu.
Một lời cũng không nói ra.
Tính cách của cô và nguyên nhân đến bảy phần là giống nhau, nói cô diễn thành nguyên thân cũng đúng nhưng cũng không đúng.
Cô bị ảnh hưởng bởi kí ức của nguyên thân, bị ảnh hưởng bởi thói quen suốt 12 năm của mình.
Tính cách của cô theo đó mà thay đổi, nên những gì mà cô thể hiện ra chưa chắc là diễn.
Lâm Tố Ninh nhướng mày.
" Chị suy nghĩ cũng thật nhiều.
"
Cô chớp mắt nhìn Lâm Tố Ninh, hơi khó hiểu.
" Sao cơ?"
" Chị đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều không tốt đâu.
À mà những gì chị đang nghĩ, tôi đều nghe thấy đấy.
"
Cô bất ngờ, trợn mắt khó tin." Cô đều nghe thấy! Nhưng làm sao mà..."
Lâm Tố Ninh thản nhiên, gật đầu.
Cô mặt đỏ bừng, ôm lấy mặt, lòng không thể nào tin được, liếc nhìn gương mặt không hề nói dối của nguyên thân, lại càng loạn.
Lâm Tố Ninh nhìn không gian có chút biến động, mày nhíu lại, mím chặt môi.
Nhìn cô bối rối, lại còn tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Thời gian không còn nhiều, Lâm Tố Ninh không muốn vòng vo nữa.
Giọng nói thanh thoát, vẫn nhẹ nhưng ngữ điệu lạnh tanh.
" Chị đáng lẽ không nên làm mấy chuyện ngu ngốc đó! "
" Hả? " Cô ngước nhìn nguyên nhân, gương mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Cô sau cũng thu lại gương mặt đỏ bừng ấy.
" Tôi nhớ bản thân bảo chị thay tôi chăm sóc ba mẹ, giúp tôi sửa đổi chút tương lai sau này.
Không để những người thân của tôi gặp chuyện.
Vậy mà tại sao? Chị lại giống như muốn đưa bọn họ đến địa ngục vậy.
"
" Thân thể này vốn đã yếu hơn người bình thường, một chút xúc tác nhỏ cũng có thể gặp chuyện.
Chị lại như con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết.
"
Lâm Tố Ninh càng nói càng bước lại gần cô.
" Những người khác có như thế nào tôi không quan tâm.
Nhưng người thân của tôi gặp chuyện, chìm trong đau khổ, tôi chắc chắn sẽ không chịu được.
Chị thay đổi tương lai của một người đã là quá phận.
Vậy mà còn muốn thay đổi tương lai của nhiều người khác.
Chị nghĩ chị là đấng cứu thế hay gì! Coi như tôi cầu xin chị đấy! Làm ơn đừng đâm đầu vào chỗ chết nữa.
Tránh xa những người đó ra.
Nhất là Kiều Khả.
Tuyệt đối đừng lại gần cô ta, nếu không chị sẽ chết sớm đó.
"
Ánh mắt Lâm Tố Ninh khẩn cầu cô, khiến cô có chút nhói lòng.
Mạng của cô là Lâm Tố Ninh cho, tất nhiên cũng phải biết điều.
Bạn đang đọc bộ truyện Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện, truyện Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện , đọc truyện Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện full , Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện full , Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện chương mới