TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Tướng Khanh

Chương 9: Trăng như lưỡi câu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lý An có chút sợ Triệu Nguyên Thịnh.

Từ mười tuổi đến mười tám tuổi, hắn được nuôi dưỡng ở Thịnh Thân vương.

Lão vương gia vẫn chưa khắt khe với hắn, nhưng bởi thân phận đặc thù của mình, cho nên hắn luôn cư xử cẩn trọng, làm việc gì cũng lo lo sợ sợ, điều này làm cho Triệu Nguyên Thịnh vô cùng ngứa mắt, bản thân người này di truyền bản tính tự phụ của hoàng gia, cả ngày cứ lầm lì không thích nói chuyện như ông cụ non, thành thử ra nhìn cái điệu bộ khép nép của Lý An không thuận mắt chút nào cả.

Dưới cái nhìn của Triệu Nguyên Thịnh, người sống ở đời vốn là nên đội trời đạp đất sống sót, mặc dù là thân ở ngục tù, nhưng khí chất cùng tôn nghiêm hoàng tộc có ra sao cũng không thể vứt bỏ,

Vốn hai người họ một ở đông viện, một ở tây viện không liên quan đến nhau. Triệu Nguyên Thịnh cũng xem như mắt không thây tâm không phiền, thế nhưng trong một buổi dạ yến trong cung, khi tiên đế chỉ thân thiết hỏi Lý An sống ở Thịnh Thân phủ thường đọc sách gì, thì cái con người này cứ lúng ta lúng túng như thể trên pháp trường, cứ rầm rì suốt hồi lâu không nói được câu đầy đủ nào.

Tiên đế chỉ cười ha ha rồi cho qua, thế nhưng Triệu Nguyên Thịnh đang trong giai đoạn cực kỳ sĩ diện cảm thấy mất mặt không thôi, cho nên sau khi trở về liền lôi Lý An đến phòng mình mà hung hăng tra xét qua những cuốn sách của đối phương.

Lý An vẫn hầm hừ không chịu nói ra khiến cơn thịnh nộ Triệu Nguyên Thịnh dâng trào, hắn bèn tự mình ra trận mỗi này lên lớp đều xách theo Lý An, còn theo dõi đối phương làm xong bài tập. Lý An đến bây giờ vẫn còn thấy ám ảnh, hắn sợ nhất chính là những lúc không học thuộc, Triệu tiểu vương gia hừ lạnh một tiếng, hắn liền ngoan ngoãn xòe lòng bàn tay ra chịu đòn.

Vốn là dự định khi xong cái buổi tiệc tối không mấy vui này, hắn chuẩn bị sẽ dẫn Mai Thiều lén lút tránh đi, thế nhưng còn chưa kịp chuồn khỏi Ngọc Lan đài, người bên cạnh bệ hạ đã dẫn Mai Thiều đi, chỉ để lại mình hắn, hắn lại không muốn vào trong gặp mấy lão cổ hũ trong triều cho nên dự định đứng ở đây mà chờ.

Bên trong Ngọc Lan đài, các nữ nối đuôi nhau tiến vào thu dọn sạch tàn cuộc, còn bản thân hắn dựa vào gốc cây hoa lan đờ người ra.

Mặt trăng đã lặng lẽ treo trên đỉnh cây hóa thành một hình lưỡi liềm mỏng manh lãnh lẽo, song cũng ưu ái tỏa ánh sáng lung lung soi sáng đóa lan kia. Mặt trăng kia cứ lơ lửng trên trời cao dường như muốn cắt gãy cành hoa, thế nên nên thoạt nhìn cành hoa kia trở nên mỏng manh run run rẩy rẩy.

Hắn cứ ngước đầu, nhìn này đóa hoa như phát ra ánh sáng kia.

Thoạt nhìn một lúc, lại phát hiện ban nãy Mai Thiều đứng trước tàng cây này đang ngước đầu nhìn thấy gì.

Hắn nhìn thấy một khoảng trời ngập hoa, từng đóa lan tầng tầng lớp lớp đè ép trên bầu trời, lộ ra chút khe hở nhỏ chiếu xuống nhưng mảnh vỡ xanh lam tinh khiết, song khi rọi qua khóm hoa này hình dạng trở nên nhỏ vụn sắc bén.

Chỉ là hiện tại hoàng hôn đã không còn, chỉ sót lại một ánh trăng cho hắn nhìn.

"Ngươi đứng ở chỗ này làm gì?"

Nghe được thanh âm của Triệu Nguyên Thịnh, hắn cũng không thèm nhúc nhích mà vẫn tiếp tục ngước đầu: "Đang nhìn trời đêm."

Không biết tại sao, hắn cảm giác ngày lúc này đây, bản thân đột nhiên không còn sợ Triệu Nguyên Thịnh nữa. Hắn cảm giác như mình đang ở một góc an toàn, không ai có thể xúc phạm tới mình.

Bạn đang đọc bộ truyện Tướng Khanh tại truyen35.shop

"Ngươi bị ngốc hay sao?" Triệu Nguyên Thịnh cũng ngẩng đầu nhìn một chút, trời đêm dần đậm.

Hắn lại hung hăng nhấn đầu đang ngước của Lý An xuống: "Ngẩng lên lâu quá sẽ bị chóng mặt."

Lý An đúng là có chút hơi choáng. Hắn ngớ ra một lúc, rồi mơ màng dùng đôi mắt hơi trợn to ẩn chứa nụ cười phong lưu, hệt như mới vừa tỉnh ngủ nhìn người trước mặt mình.

Dựa vào khoảng cách của hai người, Lý An có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người đối phương.

"Năm xưa khi người rời khỏi phủ Thịnh Thân vương, ngươi nói với ta mình chỉ thích nữ nhân." Triệu Nguyên Thịnh thoạt cắn răng đêm từng chữ từng chữ ra khỏi miệng: "Lúc ở Kiến châu dám cầm lệnh bài của ta cứu hồng nhan, đúng là dùng thích quá nhỉ."

Lý An nhất thời tỉnh lại, mồ hôi lạnh sau lưng bắt đầu xuất hiện. hắn cảm giác khi nãy nhất định là đầu óc của mình do ngước lâu quá mà bắt đầu có vấn đề rồi, sao mình có thể không sợ người này cho được? Đặc biệt là một Triệu Nguyên Thịnh uống say.

Hắn không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Nguyên Thịnh, đành không thể làm gì khác hơn là cố gắng thu mình lui về phía sau từng chút từng chút một.

Qua một lúc yên lặng hồi lâu, chợt nghe thấy tiếng đối phương than oán bên tai.

"Ngươi đừng nói gì hết."

Lý An kinh ngạc ngẩng đầu lên, đang định phản bác: "Ta cũng chưa nói chữ nào mà" thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ai kia trở nên thâm trầm đáng sợ, giống như nhiễm phải màu đen xám xịt từ màn đêm chợt ngưng lại.

Triệu Nguyên Thịnh không được tự nhiên né tránh cái nhìn chằm chằm đối phương, song còn giơ tay che kín đi cặp mắt của hắn.

"Ta đã từng nghĩ người sống trên đời, tất nhiên sẽ có khí khái cùng tôn nghiêm của mình. Cứ nhu nhược chịu nhục chi bằng chết quách đi cho rồi. Thế nhưng bây giờ ta mới phát hiện ra là bản thân nông cạn, trên thế gian này, có rất nhiều người muốn sống tiếp nhưng lại là một chuyện khó khăn, ta chỉ vì xuất thân được trời cao ưu ái liền yêu cầu người đời phải thế này thế nọ, ngẫm lại quá mức buồn cười. Nếu ta rơi vào tình cảnh như Mai Thiều, có lẽ cũng sẽ không thể như hắn, ta không thể sống được một cuộc đời như vậy, đúng là ta quả thực thua kém hắn."

"Còn một chuyện, đáng lẽ năm xưa ta không nên ép buộc ngươi học những thứ kia. Ngươi vốn sống trong thân phận đặc thù, chỉ có biện pháp giấu khôn mới có thể sống tiếp. Nếu ta không ép ngươi, tiên đế sẽ không vì ngươi bất ngờ lộ ra tài năng mà kiêng kị, biến thành bộ dạng này."

Việc Triệu Nguyên Thịnh ép Lý An đọc sách cực kỳ có hiệu quả, về sau trong một buổi thi tài thơ giữa đám con cháu thế gia, Lý An dưới sự cổ vũ Triệu Nguyên thịnh đã dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình, cũng như nhìn thấy ánh mắt hàm ý sâu xa từ tiên đế.

Một tháng sau, phụ mẫu hắn bỏ mạng ở nơi biên cảnh. Tiếp đó, thúc phụ Lý Thành Kế nhân cơ hội dự tang mà bỏ trốn, khiến cho tình cảnh của hắn ở tại Bình Đô ngày một chật vật.

Trong lòng hắn vẫn nhớ đến ánh mắt tiên đế nhìn mình, nó trông lạnh lẽo hệt như loài rắn rết vậy, cứ dõi theo hắn như hình với bóng. Ánh mắt đó về sau trở thành nỗi ám ảnh vào ban ngày, ác mộng vào đêm, khiến hắn sợ không dám tỉnh, cũng không dám ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tướng Khanh, truyện Tướng Khanh , đọc truyện Tướng Khanh full , Tướng Khanh full , Tướng Khanh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top